● Nghiêu (khoảng 2333-2233 tr. TL), Thuấn (khoảng 2233- 2183 tr. TL): tên hai vị thánh quân điển hình của thời thượng cổ Trung-quốc. Nghiêu tức Đế Nghiêu hay Đường Nghiêu, là con của Đế Khốc (khoảng 2435-2365 tr. TL, vua thứ tư của thời đại “Ngũ-đế”), họ Hi-kì, tên Phóng Huân. Ban đầu ông được phong ở đất Đào, sau lại được phong ở đất Đường, nên có hiệu là Đào Đường Thị. Vua thứ năm của thời đại “Ngũ-đế” là Đế Chí (khoảng 2365-2357 tr. TL), tính tình nhu nhược, chư hầu bèn tôn ông lên ngôi vua, đặt quốc hiệu là Đường. Ông siêng năng chăm lo việc triều chính, lấy nhân đức trị dân, khắp nước được hưởng cảnh thái bình an lạc. Sau ông truyền ngôi cho ông Thuấn, lập ra triều đại Ngu Thuấn. Vua Thuấn cũng là người tài đức, cho nên người Trung-hoa đã tôn hai vua Đường Nghiêu và Ngu Thuấn là hai bậc thánh quân
Nghiêu Thuấn
Bộ từ điển: Chú Thích Phật Học - Pháp Thí Hội