● Vô công dụng (không cần dụng công nữa) cũng gọi là nhiệm vận (vẫn tiến hành tự nhiên), không có sự cố gắng, tức là đạo lý nhậm vận Tự Tại mà không nhờ đến thân, khẩu, ý. Có nghĩa sự tu tập đã thuần thục, tự nó thường xuyên diễn tiến, không gián đoạn, không cần chú ý hay được kích thích. Bồ Tát từ Bát Địa trở xuống chưa được Tự Tại đối với cảnh chân như, còn Bồ Tát từ Bát Địa trở lên mới có thể liên tục khởi thuần vô lậu và nhậm vận Tự Tại, nên gọi là vô công dụng. Tự Tại làm lợi ích chúng sanh, gọi là vô công dụng địa. Nhưng nói theo Phật quả, thì Bồ Tát từ Bát Địa trở lên vẫn thuộc về hữu công dụng, chỉ có Phật quả là vô công dụng.
Vô Công Dụng
Bộ từ điển: Chú Thích Phật Học - Pháp Thí Hội