Giải Thoát Của Ngoại Đạo

● Cũng tức là nói thiền định của ngoại đạo. Thiền định ngoại đạo chỉ có thiền chỉ (nhiệt tâm, tinh cần, không phóng dật và nhiếp niệm tập trung) mà không có thiền quán (quán vô ngã, vô thường tan rã, hoại diệt) như ở Phật Giáo, nên dẫn Hành Giả vào sâu hướng tham ái và chấp thủ, không thể dứt trừ được sanh tử, đoạn tận khổ đau. Do đó, con đường ngoại đạo dừng lại ở định Phi tưởng phi phi tưởng mà không bao giờ thoát qua khỏi định này. Luận Đại tỳ bà sa, quyển 74, có ghi : “Như khế kinh nói : Lại có 2 xứ :

1.Vô tưởng hữu tình xứ;

2.Phi tưởng phi phi tưởng xứ. Hỏi : Vì sao đức Thế tôn nói 2 xứ này? Đáp : Vì phá trừ ý tưởng giải thoát của ngoại đạo. Nghĩa là các ngoại đạo đối với 2 xứ này khởi ý tưởng giải thoát; vì phá trừ ý tưởng của ngoại đạo mà đức Phật nói 2 xứ này, gọi là sanh xứ, không phải sự giải thoát chân thật.” (Như khế kinh thuyết : Phục hữu nhị xứ : nhất, vô tưởng hữu tình xứ, nhị, phi tưởng phi phi tưởng xứ. Vấn : Hà cố Thế tôn thuyết thử nhị xứ? Đáp : vị phá ngoại đạo giải thoát tưởng cố. Vị chư ngoại đạo, ư thử nhị xứ khởi giải thoát tưởng; vị phá bỉ tưởng Phật thuyết thử nhị danh vi sanh xứ, phi chân giải thoát.)

This entry was posted in . Bookmark the permalink.