Additional Info
Cư sĩ ở rừng U Thê, ăn trái cây uống nước suối. Thời Bắc Tề niên hiệu Thiên Bảo năm đầu (550), nghe Nhị Tổ giáo hóa hưng thịnh, bèn đưa thư thưa hỏi:
- “Bóng do hình khởi, tiếng theo âm thanh đến. Đùa bóng nhọc hình mà không biết hình là gốc của bóng, to tiếng lên để dừng âm vang mà không biết tiếng là gốc của âm vang.
Dẹp phiền não mà hướng Bồ Đề giống như bỏ hình mà tìm bóng, lìa chúng sanh mà cầu quả Phật, dụ như không có tiếng mà tìm âm vang. Nên biết mê ngộ một đường, ngu trí chẳng khác.
Không tên mà đặt tên, nhân có tên này nên thị phi mới sanh ra, không có lý mà tạo lý, nhân lý kia nên tranh luận phát khởi.
Huyễn hóa chẳng phải chơn thật, ai phải ai trái. Hư vọng không thật, có gì Có, có gì Không?. Nên biết, được không chỗ được, mất không chỗ mất.
Chưa đến yết kiến, xin trình bày ý này, mong được hồi đáp”.
Đại sư Nhị Tổ bảo đem bút đến, hồi đáp chỉ dạy rằng:
Bị quan lai ý giai như thực
Chân u chi lý cánh bất thù
Bản mê ma ni vị ngõa lịch
Khoát nhiên tự giác thị chân châu
Vô minh trí tuệ đẳng vô dị
Đương tri vạn pháp tức giai như
Mẫn thử nhị kiến chi đồ bối
Thân từ thố bút tác tư thư
Quan thân dữ phật bất sai biệt
Hà tu canh mịch bỉ vô dư
Dịch:
Xem hết ý ông đều đúng cả
Đối lý chơn u có khác gì
Châu báu, vốn mê là ngói gạch
Rỗng rang tự giác ấy chơn châu
Vô minh trí tuệ đồng không khác
Liễu tri muôn pháp tức đều như
Thương bọn chấp không và chấp có
Đem lời mượn bút viết thư này
Quán thân với Phật không sai khác
Cần gì tìm kiếm niết bàn kia?
Cư Sĩ nhận kệ của Tổ, bèn đích thân và hầu cận kính lễ, thầm kế thừa tâm ấn.
|