Personal Information
Danh Tánh
|
0-TS Khai Tiên Thiện Xiêm
|
|
Gender | ♂️ Male |
Hành Trạng
Additional Info
1. Thiền sư Thiện Xiêm ở Khai tiên. Thiền sư Thiện Xiêm ở Khai tiên tại Lô sơn, vốn người Lâm Giang Quân. Tiết tháo tánh hạnh khổ, trí thức thấu đạt uyên thâm. Có Thiền sư Viễn ở tại Ðức sơn, Sư (Thiện Xiêm) sang đó nương tựa. Một ngày nọ, Thiền sư Viễn lên giảng đường, trông nhìn khắp đại chúng và bảo rằng: “Sư tử từng rên rì, voi chúa quay đầu nhìn”. Sư bỗng nhiên có sự tỉnh ngộ. Sau đó, vào phòng thất trình bày kiến giải của mình. Thiền sư Viễn hỏi: “Ông làm sao phát sinh tỏ hiểu?” Sư xoay nhìn lại thưa: “Lừa ăn cỏ sau vườn”. Thiền sư Viễn chấp thuận vậy. Từ đó, cơ biện của Sư tấn phát nhanh nhẹn, khắp chốn Thiền lâm đều tôn xưng Sư là “Hải thượng hoành hành xiêm đạo” vậy. Sư lại đến tham vấn Thiền sư Hiển ở Tuyết đậu. Thiền sư Hiển rất mến quý Sư, sau đó Sư ở lại dưới pháp tòa vài năm, muốn đề cử Sư đến ở Kim nga tại Minh châu, Sư nghe thế bèn viết hai bài kệ trên vách tường mà đi. Sư viết rằng: “Chẳng là không tâm tiếp đèn tổ Ðạo thẹn chưa ghé Lãnh - nam Năng Canh ba dưới trăng lìa Nham độc Nhìn lại không lời nhớ tầng biếc. Hơn ba mươi năm trong bốn biển Tìm thầy chọn ban chưa lúc nhàn Sáng nay đến được đất vô tâm Liền bị vô tâm đuổi khỏi núi!”. Về sau, Sư ở Khai tiên nối dõi dòng pháp Thiền sư Viễn ở Ðức sơn, tức thông sách Tuyết đậu. Trước núi, Bà Tử thấy Chuyên Sứ, lại hỏi rằng: “Thủ tòa Xiêm xuất hiện nơi đời vì ai mà đốt hương?” Chuyên Sứ nói: “Hòa thượng Viễn ở Ðức sơn”. Bà Tử bèn quát mắng rằng: “Tuyết đậu phấn chấn hy trường nơi Thiền vì ngươi, được cái gì cô phụ thâm ân?” Ngày khai giảng pháp, thượng thủ bạch chùy bải, Sư bảo: “Từ ngàn vị Thánh xuất hiện nơi đời trở lại chỉ là cúi đầu tán thán, các đời Tổ sư kéo mang chẳng dậy. Cho nên, bắt đầu từ Ca-diếp mãi đến sơn Tăng đã trải suốt hơn hai ngàn năm, đuốc trăng đèn tuệ, sao bày Ðạo thọ, người trời khắp soi sáng, phàm Thánh đồng vẻ vang. Thả, Ðạo tiếp thừa từ ân lực người nào. Lão Hồ chỉ đạo, lúc minh tinh xuất hiện, Ta cùng các loài hữu tình khắp đại địa đồng thời thành đạo. Như vậy thì kia đã là bậc Trượng phu, ta đây cũng thế, ai không thể được? Chỉ bởi các người chẳng chịu nhận lấy, tự sinh thối thất, do đó bèn đẩy gạt một cái nửa cái. Các bậc Tiên đạt xuất hiện trở lại vội cùng khai phát, cũng chỉ SỐ 2077 - TỤC TRUYỀN ÐĂNG LỤC, Quyển 2 611 là các người làm cái chứng minh. Ngày nay người trời trên hội chẳng có lâu dài vân du xích thủy, xưa trước tại Kinh sơn, trong tay áo có vật trân quý, trên cửa đỉnh có mắt sáng, đến nơi giẫm bước trường giác ngộ đấn Nạp Tăng ư? Liền xin vì Trưởng lão mới xuất hiện đời làm cái chứng minh, lại có vậy ư?” Khi ấy có vị Tăng bước ra, Sư bảo: “Tượng giá vời vợi lừa dối bước lên đường, ai tin bọ ngựa có thể chống cự vết xe?” Vị Tăng ấy hỏi: “Một Hội tại Linh sơn đâu khác ngày nay?” Sư bảo: “Chớ vọng tưởng”. Vị Tăng ấy nói: “Làm nhà Tông sư”. Sư bảo: “Ba mươi năm sau tự có người biết”. Lại hỏi: “Nói Phật nói Tổ như trên tuyết thêm sương, thế nào là căn cơ điểm điểm?” Sư bảo: “Bên khóe miệng ăn gậy”. Vị Tăng ấy nghĩ phỏng bàn, sư bèn quát mắng. Lại hỏi: “Một đánh gậy, một quát hét còn là dây sắn leo, liếc mắt dương mày kèo bùn mang nước, thế nào là cắt ngay cội nguồn?” Sư bảo: “Nhanh lên”. Vị Tăng ấy lại hỏi: “Thế nào là Chánh tông của Tổ sư, Hòa thượng nắm định?” Sư bảo: “Hoang trống vượt qua không người, thuyền tự ngang dọc”. Lại hỏi: “Thế nào là đại ý của Tổ sư Ðạt-ma từ Tây vức lại?” Sư đáp: “Lạc dương thành cổ”. Lại hỏi: “Người học chưa hiểu”. Sư đáp: “Thiếu thất núi cao”. Lại hỏi: “Lúc Tổ sư Ðạt-ma chưa đến thì thế nào?” Sư đáp: “Nghèo khổ trong sạch, vui lâu dài”. Lại hỏi: “Sau khi đã đến thì thế nào?” Sư đáp: “Giàu có dơ bẩn lắm âu lo”. Lại hỏi: “Thế nào là trâu trắng bày nơi đất?” Sư đáp: “Nhắm một mắt”. Lại hỏi: “Trên đỉnh núi Diệu phong tức chẳng hỏi, còn việc thấy giữa chừng núi thì thế nào?” Sư đáp: “Nắm tay qua sông lại”. Vị Tăng ấy nói: “Cao bước ra Trường an”. Sư bảo: “Một câu dưới cẳng chân làm sao sống đạo?” Vị Tăng ấy bèn hét, Sư bảo: “Chạy trong eo núi”. Lại hỏi: “Một cơn mưa thầm nhuần cớ sao muôn loại cỏ cây chẳng đồng?” Sư đáp: “Canh dê tuy ngon lành, miệng mọi người cảm nhận khó đều”. Lại hỏi: “Lúc năm cùng tháng hết thì thế nào?” Sư đáp: “Vẫn y như cũ, qua đầu xuân còn lạnh”. Lại hỏi: “Lúc canh sâu đêm lắng thì thế nào?” Sư đáp: “Chuộc già vào lồng đèn”. Lại hỏi: “Lúc liếc mắt sân, liếc mắt vui mừng thì thế nào?” Sư đáp: “Vừa lại mặt Bồ-tát, như đầu Dạ xoa ngày nay”. Sư mới bảo: “Chọn Phật chọn Tổ nay đúng phải lúc, chớ nên vì gì ôm lòng nghi trọn ngày. Nhưng mà việc này cũng chẳng tại tranh giành môi lưỡi bén nhọn. Do đó nói lắng dứt cổ họng, môi mép chớ nói tương lai, như vậy thì bèn có thể quên nghĩ nhớ tự được lấy định tấc vuông, tự nhiên thường tỏa sáng trước mắt, mỗi mỗi riêng chuyển động khoảng không gian ấy, núi sông đất liền chẳng ngại sự thấy nghe, muôn hình vạn tượng tầm thường tự hiển phát. Lại có nhấn lấy như thế được đến cùng ư? Ðã là mỗi tự riêng chuyển động, lại phải chỉ dạy ai nhận lấy, áo cỏ thâu từ khách miền quê, cây ăn thuộc của người ở núi. Trân trọng!” Lại, lên giảng đường, Sư bảo: “Một nếu vậy, hai tức chẳng phải người ở Ðông, Tây, Nam, Bắc không biết, nghỉ nói chỉ trời và chỉ đất, núi xanh mây trắng chẳng do ngươi làm”. Và, Sư nắm gậy chống đánh xuống Ðài hương một cái. Sư ở tại Khai tiên suốt mười tám năm, về sau thị tịch tại núi ấy. |
Contact Information
Phone
|
Array |
Address | Array |