Personal Information
Danh Tánh
|
TS Thạch Sương Khánh Chư
|
|
Gender | ♂️ Male |
Hành Trạng
Additional Info
THIỀN SƯ KHÁNH CHƯ núi THẠCH SƯƠNG ĐÀM CHÂU PHÁP TỰ ĐỜI THỨ TƯ của THANH NGUYÊN HÀNH TƯ PHÁP TỰ của THIỀN SƯ VIÊN TRÍ núi ĐẠO NGÔ ĐÀM CHÂU
Sư họ Trần, người Tân Câm Lư Lăng. Năm 13 tuổi nương Thiền sư Thiều Giám núi Tây Sơn Hồng Tỉnh xuống tóc. Năm 23 tuổi thọ giới cụ túc tại Tung Nhạc. Đến Lạc Hạ học giáo Tỳ Ni, tuy biết thính chế, nhưng rốt lại vẫn là tiệm tông. Sư về với pháp tịch của Qui Sơn, đảm nhiệm chức vụ quản lý gạo. Một hôm, sư đang sàng gạo. Qui Sơn nói: - Phẩm vật của các thí chủ không nên làm rơi rớt. Sư nói: - Chẳng rơi rớt đâu. Qui Sơn lượm một hạt gạo dưới đất lên nói: - Ông nói không rơi rớt, chứ cái này là giống gì? Khánh Chư không lời đối đáp, Qui Sơn lại nói: - Chớ có coi thường một hạt, trăm ngàn hạt đều từ một hạt mà ra. Sư nói: - Trăm ngàn hạt đều do hạt này mà ra, chẳng hiểu hạt này từ đâu mà ra? Qui Sơn cười ha hả quay về phương trượng. Tối lại, lúc thượng đường Qui Sơn nói: - Này các vị, trong kho gạo có con cọp đấy, mọi người hãy đề phòng! * Về sau, sư đến tham kiến Đạo Ngô hỏi: - Thế nào là ánh mắt nhìn tới đâu cũng là Bồ-đề trí tuệ? Đạo Ngô gọi: - Sa-di ! Sa-di ứng tiếng dạ, Đạo Ngô dặn: - Hãy đổ thêm nước vào tịnh bình ! Sau đó lại hỏi sư: - Vừa rồi ông hỏi cái gì? Sư lập lại câu hỏi lúc nãy, Đạo Ngô liền đứng lên rời khỏi. Từ đó, sư liền tỉnh ngộ. * Đạo Ngô nói: - Ta bị bịnh sắp qua đời, nhưng trong lòng còn một vật, gây hại lâu dài. Ai có thể trừ bỏ giùm ta? Sư nói: - Tâm, vật đều không, tìm cách trừ bỏ càng thêm hại. Đạo Ngô nói: - Hiền minh thay ! Hiền minh thay ! Lúc ấy, sư chỉ là ông tăng vừa mới trải qua hai mùa kiết hạ an cư. * Sư nhân trốn tránh đời, hỗn tục tại phường Đào gia Lưu Dương ở Trường Sa, sáng đi tối về, không ai biết được. Sau nhân vì Hòa thượng Động Sơn Lương Giới đích thân đến núi Thanh Lương mà ở, sư ngày ngày ân cần chấp thị đủ đầy lễ thầy trò. Kịp đến khi Đạo Ngô qui tịch, học lữ tụ tập đông dầy có đến 500 người. Ngày nọ, sư nói với chúng: - Thời giáo một đời chỉnh lý chân tay người đương thời. Phàm có lý do đó, đều rơi vào thời nay. Cho đến Pháp thân chẳng phải thân đó là cực tắc của Giáo gia, sa-môn chúng ta đều chẳng có khẳng lộ. Nếu phân biệt tức sai, còn nếu không phân biệt tức ngồi trong bùn nước, nhưng chẳng qua đó chỉ là do tâm ý vọng thuyết kiến văn. * Tăng hỏi: - Thế nào là chỉ ý của Tổ sư từ Tây lại? Sư nói: - Một phiến đá trên không trung. Tăng lễ bái, sư hỏi: - Lãnh hội không? Tăng đáp: - Không lãnh hội. Sư nói: - May mà ông không lãnh hội, nếu không thì đã vỡ đầu. * Hỏi: - Thế nào là bổn phần sự (Bổn lai diện mục) của Hòa thượng? Sư hỏi: - Tảng đá còn vã mồ hôi không vậy? * Hỏi: - Đến chỗ đó tại sao nói không được? Sư nói: - Mở miệng ngay dưới chân thôi. Hỏi: - Chân thân có xuất thế không vậy? Sư nói: - Không xuất thế. Tăng nói: - Nhưng kẹt cái đó là chân thân mà. Sư nói: - Miệng của cái bình lưu ly. * Sư quay về phương trượng, có ông tăng đứng ngoài cửa sổ hỏi vọng vào: - Chỉ cách nhau trong thước tấc sao lại chẳng thấy dung nhan của sư? Sư nói: - Ta nói khắp tam thiên giới chưa từng che giấu. * Tăng thuật chuyện ấy hỏi Tuyết Phong: - Cả tam thiên giới chưa từng che giấu, chỉ ý ấy thế nào? Tuyết Phong nói: - Có nơi nào mà không phải là Thạch Sương đâu. Tăng quay về thuật lại lời Tuyết Phong trình với sư, sư nói: - Cái lão ấy xà bát thế nào mà ! Đông Thiền Tề nói: - Chỉ như Tuyết Phong đó thì lãnh hội hay không lãnh hội lời của Thạch Sương? Nếu lãnh hội thì tại sao Thạch sương lại nói xà bát? Mà Tuyết Phong há lại không lãnh hội? Nhưng mà pháp thật ra không khác, chỉ tại các sư thừa kiến giải không đồng mà thôi thành ra có sai khác. Thạch Sương nói: - Khắp tam thiên giới chưa từng giấu, nhưng phải học qua mới lãnh hội. Nói loạn xị thì không được đâu. * Vân Cái hỏi: - Muôn cửa đều đóng thì không hỏi tới, muôn cửa đều mở thì là thế nào? Sư nói: - Chuyện trong pháp đường thì là thế nào? Nói: - Không có người tiếp được y. Sư nói: - Nói làm hư nói thôi, chỉ nói được tám chín thành. Nói: - Xin hỏi Hòa thượng làm sao nói? Sư nói: - Không người tiếp được y. Đông Thiền Tề nói: - Như Thạch sương đó thì ý chỉ thế nào? Nếu nói một loạt lại thì tại sao không hứa khả y? Nếu nói không có đạo lý khác, thì chỉ lại nói lại một hồi nữa. Thử nói xem, ý người xưa như thế nào? * Hỏi: - Phật tánh như hư không thời thế nào? Sư nói: - Nằm thời tức có, ngồi thời tức không. Hỏi: - Quên thu lại một chân thì thế nào? Sư nói: - Không cùng ông đồng mâm. Hỏi: - Gió sanh sóng dậy thì thế nào? Sư nói: - Trong thành Hồ Nam đại sát náo, có người chẳng chịu qua Giang Tây. * Nhân tăng thuật lại chuyện Động Sơn trong buổi tham vấn thị chúng rằng: - Này các anh em ! Cuối hạ đầu thu, có người đi về Đông, có người đi về Tây. Nhưng phải hướng về nơi nào muôn dặm không tấc cỏ mà đi mới được ! Lại nói: - Nhưng chỗ muôn dặm không có một tấc cỏ thì làm sao đi? Sư nghe được nói: - Ra khỏi cửa thì đã là cỏ rồi. Tăng thuật lại với Động Sơn. Động Sơn nói: - Trong cả nước Đại Đường này được mấy người như thế. Đông Thiền Tề niêm rằng: - Thử nói xem Thạch Sương có lãnh hội ý chỉ của Động Sơn không? Nếu nói lãnh hội thì như chư thượng tọa mỗi ngày quay qua quay lại, cúi, ngửng, đưa, tiễn đều là lạc lộ hà thảo. Lại là nhất nhất hợp lằn bánh xe. Nếu nói không lãnh hội ý chỉ của Động Sơn thì làm sao lý giải được lời nói ấy? Có còn chỗ lãnh hội không? Vị thượng tọa định đi về hướng nào giờ? Thế là nếu lãnh hội thì khúc nhạc về làng xưa? Không thấy đã từng có câu nói: ‘Nếu thế thì không đi vậy’. Sư trụ núi Thạch Sương 20 năm, học chúng có nhiều người ngồi mãi không nằm trơ trơ như tượng gỗ. Thiên hạ gọi là ‘chúng cây khô’. Vua Đường Hy Tông nghe tiếng tăm đạo pháp của sư, sai sứ đến ban tứ áo cà-sa tím. Sư khiên từ không nhận. Năm Quang Khải thứ tư, nhằm ngày 20 Kỷ Hợi tháng 2 năm Mậu Thân sư bịnh nặng qua đời, thọ 82 tuổi, lạp thọ 59. Ngày rằm tháng 3, chôn ở góc Tây Bắc của viện, sắc thụy Phổ Hội Đại Sư, tháp tên Kiến Tướng.
PHẦN PHỤ LỤC: Về sau sư ẩn tích, sống hỗn tạp tại phường Đào Gia huyện Lưu Dương Trường Sa, sáng đi tối về, chẳng một ai hay biết. Có một ông tăng trong hội của Động Sơn đến nơi đó, sư hỏi ông ta: - Hòa thượng Động Sơn có lời gì dạy dỗ học đồ? Tăng ấy đáp: - Sau khi giải hạ an cư, Hòa thượng thượng đường nói: ‘Cuối hạ đầu thu, các huynh đệ có người đi về Đông, có người đi về Tây, tức nên đi về phương nào ngàn dặm không một tấc cỏ’. Qua một lúc, lại nói: - Xin hỏi nơi ngàn dặm không một tấc cỏ thì làm sao đi đến? Sư hỏi: - Có ai ứng đối được không? Tăng nhân nói: - Chẳng có một ai. Sư nói: - Tại sao không hồi đáp: ‘Ra khỏi cửa là cỏ thôi’. Tăng nhân trở về thuật lại tự sự cho Động Sơn, Động Sơn nói: - Đây là lời nói của bậc cao tăng có thể qui tụ 1.500 tăng đồ. Nhân sự kiện này, đạo pháp của sư bị người phát hiện giống như trái chín, mùi vị bay xa. Mọi người thỉnh sư trụ trì tự viện. (Theo Ngũ Đăng Hội Nguyên quyển 5) |
Contact Information
Phone
|
Array |
Address | Array |