Thời Nguỵ Trưng (Nguỵ Chinh) triều đại nhà Đường chưa trở thành tể tướng, có hai người làm việc dưới quyền của ông. Một lần Nguỵ Trưng nghe hai người này nói chuyện với nhau dưới cửa sổ của thư phòng ông. Một người trong họ nói rằng, “Các chức vụ trong triều là do ông già đó (ý nói về Nguỵ Trưng) quyết định cả đấy.” Người kia nói, “Là do ông trời quyết định.”
Ngay ngày hôm sau, Nguỵ Trưng viết một lá thư về người mà tin rằng mệnh của người ta là do ‘ông già đó’ quyết định. Lá thư, gửi cho cấp dưới của ông, yêu cầu rằng người mang lá thư này phải được đặt vào một vị trí tốt trong triều. Người này không biết những gì viết trong lá thư. Ngay sau khi ông bước ra khỏi cửa, ông cảm thấy bị đau nơi ngực, vì vậy ông tìm ông kia, người tin rằng trời quyết định vận mệnh của mỗi người, và nhờ ông này mang dùm lá thư đi. Ngày hôm sau, người mà tin vào số trời định đắc được quyền vị tốt trong chính phủ.
Khi Nguỵ Trưng biết về sự việc, ông không khỏi cảm thán rằng: “Mọi điều quả nhiên do ông trời bày đặt!”