Năm 1667

Năm Đinh Mùi (1667), Chúa Hiền – Nguyễn Phước Tần (1668 – 1687) đi du ngoạn vùng cửa biển Tư Hiền (hay Tư Dung).
Lên núi Túy Vân (Túy Vân Sơn hay Mỹ Am Sơn) nằm trên một hòn đảo ở bờ biển Đông Hải, núi có dáng dấp như một chim phụng đàng vỗ cánh, thấy phong cảnh đẹp, Chúa Hiền cho lập chùa nhỏ để làm nơi cầu phước cho dân địa phương, Chúa đặt tên chùa là Túy Vân.
Đi về phía Đông của núi Túy Vân là núi Linh Thái hay Qui Sơn (núi Rùa), núi có hình dáng giống con rùa. Trên đỉnh núi Qui Sơn có một ngôi tháp cổ của Chiêm Thành, dân địa phương cho biết rất linh thiêng. Chúa Hiền cho dời tháp đi nơi khác, lập chùa thờ Phật, gọi là chùa Vĩnh Hòa, lễ khánh thành, mở đại hội Du già 7 ngày đêm. Chùa Vĩnh Hòa nằm trên núi Qui Sơn (hay Linh Thái), ở vùng bờ biển của Tư Hiền (Tư Dung), chùa ẩn mình trong vườn cây, cảnh trí rất đẹp, từ xa nghe tiếng đại hồng chung ngân rất gần, nhưng đi quanh co hàng giờ mới đến.
Chùa không mấy tráng lệ, nhưng cũng trang nghiêm, vững chắc. Khuôn viên chùa trên núi đều chỉ phải xây dựng như thế. Xung quanh chùa là vườn cây cối xanh tươi, rộng đến vài mẫu, nhìn ra phía xa, trời nước mênh mông, muôn làn sóng bạc, như núi bạc non vàng.

This entry was posted in . Bookmark the permalink.