Chúa Minh (Minh Vương) – Nguyễn Phước Châu hiệu Thiên Tung Đạo nhân hay cư sĩ Hưng Long (đời 30 phái thiền Tào Động) sanh giờ Mùi, ngày 18 tháng 5 năm Ất Mão (1675), là con trưởng của Chúa Nghĩa – Nguyễn Phước Trăn, mẹ họ Tống.
Lúc nhỏ, Chúa Nguyễn Phước Châu rất chăm chỉ học hành, chữ viết rất đẹp, văn võ toàn tài, được phong Tộ Trường Hầu.
Năm Tân Mùi (1691) Nguyễn Phước Châu lên ngôi Chúa, mới 17 tuổi, được triều thần tôn làm Thái Bảo Tộ Quận công, sau được tôn làm Thái phó Quốc công với hiệu là Chúa Minh (Minh Vương), thường được gọi là Quốc Chúa.
Chúa chăm lo cho cuộc sống dân chúng, trọng hiền đãi sĩ, giảm thuế má sưu dịch, giảm việc hình ngục; Chúa còn lo mở mang lãnh thổ (tiếp tục cuộc Nam tiến); ngoài ra Chúa còn là một người rất hâm mộ đạo Phật và nhiệt tình hộ trì Phật pháp.
Chúa Minh là người nhân hậu, có sẵn đạo tâm, sùng Nho mộ Phật, học rộng, đọc nhiều kinh sách, và sáng tác nhiều bài thơ, viết các bài minh giá trị.
Ngay khi mới lên ngôi, Chúa đã cho xây dựng chùa Mỹ An ở núi Mỹ An (nay là Túy Vân). Chúa rất trọng đãi thiền sư Hưng Liên – Quả Hoằng (phái thiền Tào Động, đời 30), thiền sư Quả Hoằng trụ trì Chùa Tam Thai ở Quảng Nam. Thiền sư Hưng Liên giới thiệu để Chúa viết thơ và cho người sang Trung Hoa thỉnh Hòa thượng Thạch Liêm sang Đàng Trong hoằng hóa. Trong sách Hải ngoại ký sự, Hòa thượng Thạch Liêm cho rằng thiền sư Quả Hoằng là Quốc sư của Chúa Nguyễn Phước Châu.