Chúa Võ vương là người có óc canh tân đất nước và có tư tưởng tiến bộ, không quá bảo thủ như các Chúa khác. Chúa Võ Vương với pháp hiệu là Từ Tế Đạo nhân, rất sùng mộ đạo Phật, tuy nhiên Chúa cũng cho phép đạo Thiên Chúa được truyền đạo. Có một số quan chức theo đạo Thiên Chúa Giáo cũng được Chúa thăng chức nhân dịp Chúa mới lên ngôi, một số nhà thờ được các linh mục ngoại quốc và giáo dân đứng ra xây cất ở nhiều nơi thuộc lãnh thổ Đàng Trong. Dưới thời Chúa Võ Vương (vào năm 1750) ở ngay đô thành Phú Xuân đã có 5 nhà thờ Thiên Chúa:
– Hội truyền giáo dòng Tên có hai nhà thờ: một nhà thờ của giáo sĩ người Đức là Koffler dựng bên cạnh điện của Chúa Võ Vương (Koffler là ngự y của Chúa từ năm 1745 – 1752), một nhà thờ khác ở trong đô thành Phú Xuân.
– Hội ngoại quốc truyền giáo do giám mục người Pháp là Lefèvre có một nhà thờ ở phường Đúc.
– Dòng franciscain có một nhà thờ (?)
– Một nhà thờ của giáo sĩ khác coi về việc truyền đạo (?0 Chúa Võ Vương tin dùng một số người châu Au:
– Ông Jean siebert là ngự y của Chúa, chết tại Huế năm 1745. Ông Clarles Slamenski thay thế, nhưng cũng chỉ mấy tháng thì chết, nên giáo sĩ người Đức là Jean Koffles được Chúa cử giữ chức ngự y từ năm 1745 đến năm 1752.
– Ông Joseph Neugebauer coi về thiên văn và toán học.
– Năm 1752 vì không cứu được bà phi sủng ái của Chúa, ngự y Koffler bị trục xuất. Chúa dùng giáo sĩ Jean De Loureiro làm ngự y.
– Giáo sĩ Xavier De Monteiro lo về toán học, trắc địa.
Ngày 16 tháng 11 năm 1744 Đức Giáo Hoàng Benoit XIV ký sắc lịnh “cấm việc thờ cúng tổ tiên”, làm va chạm đến đạo đức cổ truyền của người Á Đông. Ngoài ra, vào cuối năm 1749 có xích mích giữa giáo sĩ người Pháp là Pierre Poivre (1719 – 1786) với Tả ngoại Trương Phước Loan về vấn đề tiền bạc và mua bán, ngày 26 tháng 2 năm 1750, P. Poivre rời Đàng Trong đã bắt cóc theo một thông ngôn người Việt là Michel Cường của Tả ngoại Trương Phước Loan, ngoài ra còn có một số tàu buôn Âu Châu đến giúp đỡ cho Chúa Trịnh ở Đàng Ngoài, vì vậy triều đình Chúa Võ Vương quyết định cấm đạo Thiên Chúa.