Trong những năm đầu trị vì, do dành quá nhiều thời gian cho chiến dịch quân sự, Đường Thái Tông có lẽ ít quan tâm đến tôn giáo. Riêng Phật giáo, Lý Thế Dân dường như không có thiện cảm, vì một trong những sắc dụ được nhà vua ban ra vào thời điểm ấy hàm ý rằng Phật giáo không phải là tôn giáo nhà vua chọn lựa. Thái Tông thường ám chỉ đến chuyện của Lương Võ Đế (502-549), người hết lòng ủng hộ Phật giáo, xây vô số chùa tháp; tuy nhiên cuối cùng dòng họ của Võ Đế cũng bị tàn sát, đền miếu điêu tàn. Có lẽ vì vậy mà Lý Thế Dân không hứng thú với giáo lý Nghiệp của Phật giáo; thay vào đó nhà vua đầu tư công sức để thuyết phục nhân dân chấp nhận sự thừa kế ngôi vị của mình. Bên cạnh ấy, với suy nghĩ rằng Đường tộc là con cháu của Lão Tử, Lý Thế Dân có khuynh hướng theo Lão giáo. Điều này thể hiện rõ trong sắc dụ năm 637 ghi rằng sự ổn định của đế chế là nhờ vào giáo thuyết vô vi, do vậy mọi nghi thức tế lễ cũng như đàm luận của giới đạo sĩ đều được đề cao hơn tu sĩ Phật giáo. Tuy nhiên, Đường Thái Tông cũng tuyên bố rằng dù xem trọng Lão giáo do một vài lý do nhưng nhà vua cũng không hề có ý chèn ép Phật giáo[12]. Dù tự nhận là tín đồ Lão giáo, nhà vua cũng không cưỡng chế mọi người theo tín ngưỡng của mình.