Năm 690 Võ Hậu tự phong đế với hiệu là Tắc Thiên, đổi quốc hiệu Đường thành Chu. Mặc dầu nổi tiếng là ác độc, tàn bạo, hoang dâm vô độ, Võ Tắc Thiên vẫn được một số đại thần ủng hộ vì tài trị nước, và trọng dụng người tài. Trong số ấy có nhiều người được nhân dân trọng vọng như Lâu Sử Kính, Địch Nhân Kiệt, Tống Cảnh …
Cần lưu ý rằng hệ tư tưởng triết học Khổng Mạnh không cho phép phụ nữ tham gia chính trị. Do vậy, việc trở thành hoàng đế của Võ Tắc Thiên là sự kiện phi thường trong lịch sử chính trị Trung Hoa. Để thực hiện tham vọng ấy, Võ Hậu lấy giáo lý Phật giáo làm nền tảng, cụ thể là “Kinh Đại Vân” với hai bản dịch, một của Trúc Phật Niệm và một của Dharmakshema. Theo phẩm thứ tư của kinh này, đức Phật dạy nhờ nghe kinh Đại-bát Niết-bàn mà nữ thần Ching-kuang sẽ tái sinh làm Chuyển Luân Thánh Vương, trị vì một lãnh thổ rộng lớn. Phẩm thứ sáu của kinh Đại Vân đề cập đến lời dạy của đức Phật rằng 700 năm sau ngày Phật Niết-bàn, ở một đất nước nhỏ bé ở phía Nam Ấn Độ, một cô gái sẽ trở thành hoàng đế sau khi vua cha băng hà. Sau khi lên ngôi, nữ hoàng ấy sẽ thống lãnh toàn bộ thế giới Ta-bà. Tỷ-kheo Huai-I1Huai-I, tên thật là Feng Hsiao-pao, là một kẻ vô nghề nhưng giảo hoạt và dâm loạn. Theo giới Sử gia, sở dĩ Võ tắc Thiên sủng ái Feng vì ông ta rất mạnh mẽ, cường tráng, có thể thỏa mãn được dục vọng của nữ hoàng. Để có thể tự do ra vào hoàng thành, Võ hậu ra lệnh ông thế phát làm thầy tu và được phong làm tu viện trường của của Bạch Mã tọa lạc phía ngoài thành Lạc Dương và đệ tử ông ta sao chép nguyên văn hai phẩm kinh trên cộng với một số lời bình luận rằng hoàng hậu Võ Chiếu là hiện thân của Di Lặc tại trần gian, do vậy xứng đáng với ngôi vị hoàng đế của nhà Chu[13]. Nội dung trên đáp ứng được mong đợi của Võ Hậu, do vậy Kinh Đại Vân sớm được lưu truyền khắp lãnh thổ. Nhằm thu phục sự ủng hộ của nhân dân, ngay sau khi xưng đế Võ Tắc Thiên ra lệnh xuất ngân khố xây dựng hai chùa Đại Vân, một tại kinh thành Trường An và một tại kinh thành Lạc Dương. Bên cạnh ấy, vốn được sinh ra trong một gia đình thành tín Phật giáo, ngay từ thiếu thời Võ Hậu đã chịu ảnh hưởng của đạo Phật. Do vậy, khi nắm được quyền lực, vào năm 672-678, để bày tỏ lòng mộ đạo của mình, Võ Hậu ra lệnh khắc tạc tượng Phật, Bồ-tát, thiên thần trong dãy động Long Môn. Đây là một trong những công trình nghệ thuật điêu khắc vĩ đại nhất của Trung Hoa hiện còn tồn tại.