Xưa có ông vua sinh được một con gái, liền gọi thầy thuốc vào bảo: “Tôi vừa sinh được một con gái, thầy làm cho tôi phương thuốc, cho nó uống chóng lớn!” Thầy thuốc đáp: “Tôi sẽ cho một phương thuốc tốt, Công-chúa uống vào lớn ngay. Nhưng, hiện đây không có phương thuốc ấy, tôi phải đi kiếm xa; dù chậm được thuốc xin vua đừng mong. Và, từ nay xin vua đừng thường thăm nom Công chúa, đợi khi tôi đem thuốc về cho Công-chúa uống, rồi tôi thân đem Công chúa đến yết kiến!” Nhà vua ưng thuận.
Sau đó ông thầy thuốc đi sang nước khác ngay. Tìm thuốc ròng rã mười hai năm. Được thuốc đem về cho Công chúa uống. Uống rồi, ông thầy thuốc đem Công chúa lên hầu vua. Nhà vua trông thấy vui mừng tự nghĩ: “Thầy thuốc giỏi thật, cho con gái mình uống thuốc chóng lớn quá!” Nghĩ rồi, nhà vua sai cận thần đem châu báu biếu ông thầy thuốc. Đương thời ai cũng cười nhà vua là vô trí, không biết tính năm, tháng ra sao, thấy khôn lớn cho là do thuốc.
Người đời cũng thế, tới bậc thiện tri thức (bạn tốt) thưa rằng: “Nay tôi muốn cầu đạo, xin Ngài truyền dạy sao cho tôi trở thành bậc thiện tri thức ngay được!”