Ngày xưa tại Ôn Châu tỉnh Tích Giang bên Trung Quốc có một thanh niên tên là Tiêu Chấn. Ðêm nọ, anh ta nằm mộng thấy một vị Thần mặc áo giáp vàng đến nói với anh: “Này chú bé, tuổi thọ của con chỉ có mười tám năm mà thôi”. Khi thức giấc, Tiêu Chấn cảm thấy sợ hãi. Anh ta rất buồn và lo lắng cho mình sẽ chết sớm.
Thân phụ anh vốn là một vị quan thanh liêm ở triều đình. Ông được thăng chức và đổi đến trấn nhậm tại tỉnh xa Tứ Xuyên. Tiêu Chấn không muốn rời nhà đi theo cha, vì anh ta nghĩ rằng mình không còn sống được bao lâu. Thân phụ anh không biết gì về giấc mơ của Tiêu Chấn, cho nên ông lại muốn anh ta theo hầu bên mình.
Một ngày sau khi thân phụ anh đến nhiệm sở nhận chức vụ mới, thì ông được các quan ở tỉnh Tứ Xuyên mở tiệc thết đãi. Và dĩ nhiên Tiêu Chấn cũng bị bắt buộc đến tham dự. Theo tục lệ của tỉnh Tứ Xuyên, hễ sau ba tuần thưởng thức rượu ngon vật lạ thì nhà bếp sẽ dâng lên một món ăn đặc biệt gọi là “Bát Canh Chiếc Ðũa Ngọc”.
Phương pháp nấu tô canh này rất là tàn nhẫn. Người ta nung chiếc đũa sắt nóng đỏ rồi đặt nó dưới vú con bò cái. Sữa nơi vú chảy tràn ra trên chiếc đũa. Khi người đầu bếp lấy chiếc đũa ra trông nó giống như ngọc thạch. Bát canh nấu với sữa đó, trở thành một món ăn tuyệt hảo.
Trong lúc chờ đợi buổi tiệc bắt đầu, bất ngờ Tiêu Chấn đi xuống nhà bếp. Anh thấy con bò bị trói nơi cây cọc, và chiếc đũa sắt được nung trong lò than đỏ. Anh ta liền hỏi người đầu bếp và được ông ta trình bày cặn kẽ cách thức sửa soạn món ăn tàn ác đó. Nghe vậy, Tiêu Chấn hết sức kinh ngạc liền đi đến gặp thân phụ nài nỉ ông bảo người đầu bếp hãy ngưng không nấu thực đơn ấy. Anh nói: “Người ta đem chiếc đũa sắt nóng đỏ nung vào vú con bò để làm thành món ăn tuyệt hảo ấy; như thế chắc con bò sẽ đau đớn vô cùng! Vậy xin thân phụ ra lệnh đình chỉ việc chế biến một thức ăn vô cùng ác đức như thế!”
Thân phụ của Tiêu Chấn vốn là người nhân từ liền tức khắc bảo thay đổi món ăn khác và thả con bò ra ngay.
Mấy hôm sau, Tiêu Chấn nằm mơ thấy một vị Thần mặc áo giáp vàng đến nói với ông rằng: “Này cậu bé, con đã làm một việc phúc đức. Do đó, con không bị chết yểu mà tương lai con sẽ làm quan đến Tể Tướng, một chức vụ cao nhất của triều đình Trung Hoa. Bởi vì con có lòng từ bi cứu sống con bò”.
Quả nhiên về sau, Tiêu Chấn lớn lên thi đậu được bổ nhậm làm quan cao cấp trong triều đình và ông sống thọ đến hơn chín mươi tuổi mới qua đời.