Trong ngôi miếu đổ nát, tiểu hòa thượng buồn bã hỏi vị sư già: “Sư phụ, con có cần phải xuống núi hóa duyên, để nghe những lời khó lọt tai của mọi người không? Họ thường gọi con là hòa thượng hoang và cho tiền đèn dầu rất ít ỏi. Hôm nay con đi hóa duyên, trời lạnh như vậy nhưng không ai mở cửa, muốn xin bát cơm chay cũng rất khó. Thế này thì làm sao dựng ngôi chùa khang trang để tiếng chuông không dứt được!”.
Lão hòa thượng khoác áo cà sa ngồi trầm ngâm, lắng nghe đồ đệ cằn nhằn hồi lâu, mới lên tiếng: “Hôm nay gió lớn, bên ngoài băng tuyết rơi, con có thấy lạnh không?”.
Tiểu hòa thượng run rẩy thưa: “Con rất lạnh, hai chân đông cứng tê dại ạ”.
Lão hòa thượng nói: “Vậy thì chúng ta đi ngủ sớm chút đi”.
Hai thầy trò tắt đèn lên giường đắp chăn.
Một lúc sau, lão hòa thượng hỏi: “Bây giờ con có thấy ấm không?”.
Tiểu hòa thượng trả lời: “Con thấy ấm rồi ạ, giống như đang ngủ dưới ánh mặt trời vậy”.
Lão hòa thượng nói: “Chiếc chăn trên giường vốn rất lạnh, nhưng khi thầy trò ta nằm xuống, nó trở nên ấm áp. Con nói xem, chăn làm người ấm hay người làm chăn ấm?”.
Tiểu hòa thượng tủm tỉm cười: “Sư phụ đùa con! Dĩ nhiên là chăn làm sao có thể sưởi ấm cho người mà là người đang làm ấm chiếc chăn”.
Lão hòa thượng lại nói: “Nếu chăn không sưởi ấm cho chúng ta, trái lại cần nhờ chúng ta sưởi ấm cho nó. Như vậy, chúng ta đắp chăn bông để làm gì?”.
Tiểu hòa thượng suy nghĩ một lúc rồi thưa: “Mặc dù chăn không thể sưởi ấm nhưng nó lại giữ cho chúng ta ấm hơn và thoải mái dễ chịu”.
Trong bóng tối, lão hòa thượng mỉm cười: “Chúng ta đánh chuông tụng kinh mỗi ngày, chẳng phải cũng giống như người nằm trong chăn dày, còn chúng sinh cũng giống như chiếc chăn này sao? Chỉ cần chúng ta một lòng hướng thiện thì dù họ có lạnh như chiếc chăn này cũng bị hơi ấm của chúng ta làm cho ấm áp, lòng người không còn lạnh như băng sẽ giữ ấm cho chúng ta. Chúng ta ngủ trong chiếc chăn như vậy chẳng phải rất ấm áp sao? Một ngôi chùa lớn với tiếng chuông không dứt – có thể là mộng tưởng sao?”.