Trong thiền có một câu chuyện:
“Ở tu viện nọ, có một vị đạo sư cùng những người môn đồ của mình. Một ngày nọ, lúc chiều tà, mặt trời đã gần khuất bóng, những môn đồ thấy vị đạo sư đang lụi cụi nhìn xuống đất ở ngoài sân để tìm kiếm một cái gì đó. Những môn đồ bước lại gần, và hỏi:
_“Thưa Thầy, Thầy đang tìm gì vậy ạ?”.
Người thầy đáp: “Ta đang tìm cây kim ta đánh rơi”.
Những môn đồ nói: “Thầy đánh rớt cây kim ở đâu, chúng con sẽ tìm phụ thầy”.
Người thầy trả lời: “Ta đánh rớt cây kim trong nhà”.
Những môn đồ bối rối hỏi: “Thưa Thầy, Thầy đánh rơi trong nhà, vậy sao lại đang tìm kiếm ở ngoài sân?”.
Người thầy trả lời: “Bởi vì mặt trời sắp khuất bóng rồi, nên trong nhà chẳng còn chút ánh sáng nào cả, hoàn toàn tối tăm. Ở ngoài đây vẫn còn chút ánh sáng, nên ta tìm ở ngoài này”.
Những môn đồ cho rằng hôm nay người thầy mình đã lẩm cẩm rồi, toan bỏ đi. Khi đó, người thầy mới nói: “Chẳng phải đây là điều mà các con vẫn hay làm trong suốt cuộc đời mình hay sao? Các con đánh mất một thứ gì đó ở bên trong, nhưng cứ mãi tìm kiếm ở bên ngoài?”
St – “Những câu chuyện thiền”