Xưa có người Bà-la-môn đối với kỹ nghệ, nghệ thuật xem tinh tượng… cậy mình là thông suốt hết thảy.
Muốn tỏ đức mình, người ấy đi sang nước khác, ôm con khóc. Có người hỏi: “Tại sao ông khóc?” – Người ấy đáp: “Bảy ngày nữa đứa nhỏ này sẽ chết. Tôi thương nó chết non nên tôi khóc!” – Những người ở đấy nói: “Mệnh người khó biết, tính toán hay lầm, nhỡ bảy ngày nó không chết thì sao, vạ gì ông phải khóc trước vậy?” Người ấy đáp: “Mặt trời, mặt trăng có thể tối, tinh tú có thể sa nhưng, sự ghi nhận của tôi quyết không sai được!”
Vì danh-lợi, hết bảy ngày người ấy tự giết con mình để chứng nghiệm cho lời nói của mình. Và, sau đó những người địa phương nghe biết con người ấy đã chết, ai cũng khen ngợi: “Thực bậc trí giả, nói đúng không sai!” Từ đó họ sinh tâm tín phục và quy kính.
Các đệ tử Phật vì lợi dưỡng tự cho mình là đắc đạo, đem những pháp làm ngu mê nhân loại, giết chết hạt giống lành của chúng sinh, trá hiện đức từ-bi…, để mai sau này phải chịu khổ vô cùng. Như người Bà-la-môn muốn chứng nghiệm lời nói của mình, giết con để mê hoặc người đời, không khác.