Hoàng đế Goyozei đang học Thiền với Gudo. Hoàng đế hỏi: “Trong Thiền, chính tâm này là Phật. Vậy có đúng không?”
Gudo trả lời: “Nếu tôi nói đúng, thì ngài sẽ nghĩ rằng ngài hiểu mà không hiểu gì cả. Nếu tôi nói không, thì tôi lại nói ngược với một sự kiện mà nhiều người hiểu rất rõ.”
Vào môt ngày khác hoàng đế hỏi Gudo: “Người giác ngộ đi về đâu khi người đó lìa đời?”
Gudo trả lời: “Tôi không biết.”
“Tại sao thầy lại không biết?” hoàng đế hỏi.
“Bởi vì tôi chưa chết,” Gudo trả lời.
Hoàng đế do dự hỏi thêm nữa về những điều mà tâm của ngài không thể hiểu được. Do đó Gudo đập trên sàn nhà bằng bàn tay của thầy như để làm cho hoàng đế thức tỉnh, và ngài giác ngộ!
Hoàng đế tôn kính Thiền và ông già Gudo hơn bao giờ hết sau khi ngài giác ngộ, và ngài còn cho phép Gudo đội mũ trong cung đình vào mùa đông. Khi Gudo ngoài tám mươi tuổi thầy hay ngủ thiếp đi vào giữa buổi thuyết giảng của thầy, và vị hoàng đế thường lặng lẽ lui vào một căn phòng khác để cho ông thầy kính yêu của ngài có thể hưởng sự nghỉ ngơi mà tấm thân già nua của thầy cần đến.