Xưa có một người hình dáng đẹp đẽ, thông minh, nhiều của, nhân dân đều khen ngợi.
Có người ngu thấy người ấy thế, nhận là anh tôi – vì người ấy có của, muốn dùng gì thì dùng – Sau vì sự vay-mượn phải trả, lại bảo không phải là anh. Người hàng xóm bảo: “Ông là người ngu, khi cần dùng của thì gọi người ta là anh, đến khi mang nợ lại bảo không phải là anh?” Người ngu đáp: “Muốn được tiền của người nên tôi nhận là anh, chứ có phải là anh đâu! Phải mang nợ còn gọi là anh làm chi!” Mọi người đều cười.
Ngoại đạo nghe lời hay của Phật, ăn cắp làm của mình, khi người ở gần bảo họ tu hành, họ không làm, nói: “Tôi vì lợi dưỡng, lấy lời của Phật hóa đạo chúng sinh, chứ thực không có chi cả, thời tu hành làm sao?”
Như người ngu kia, đây cũng vậy.