Quán Xương Trắng – Lần 2

Da thịt giờ đây rã tan rồi,

Chỉ còn xương trắng nằm trơ thôi.

Gió mưa thêm đổi màu rêu mốc,

Nước tràn in dấu đất tinh khôi.

Trùng kiến không mời thường kéo đến,

Cháu con mong ngóng vắng xa rồi.

Phong lưu một thuở giờ đâu nữa?

Một khối sầu ôm, hồn chơi vơi!