Minh Sư luôn để người ta tiến triển theo nhịp độ của chính họ. Không bao giờ ngài “thúc đẩy” họ cả. Ngài giải thích rõ điều đó bằng dụ ngôn sau đây:
“Ngày kia, một người quan sát một con bướm đang vùng vẫy để thoát khỏi cái kén, ông ta cho là quá chậm, do đó ông bắt đầu thổi hơi nhè nhẹ lên cái kén. Khí nóng từ hơi thở thoát ra khiến mọi việc diễn tiến nhanh hơn. Nhưng thoát ra khỏi kén không phải là một con bướm mà là một con vật với đôi cánh nhàu nát.”
Minh Sư kết-luận: “Để triển nở, người ta không thể đẩy nhanh tiến trình được. Người ta chỉ phá hỏng mà thôi.”