Một vị thiền sư nhìn thấy một con bọ cạp bị rơi vào vũng nước, liền muốn cứu nó. Không ngờ vừa mới đụng tay vào, đã bị bọ cạp cắn vào tay. Vị thiền sư vẫn không sợ hãi, lại cho tay vào, nhưng lại một lần nữa bị con bọ cạp hung hăng cắn.
Vừa hay lúc đó, có một người đi ngang qua nói: “Con vật này xưa này hay cắn người, làm sao phải cứu nó?”. Thiền sư đáp: “Cắn người là bản tính của nó, còn Thiện là bản tính của tôi, tôi sao lại có thể vì bản tính của nó mà quên mất bản tính của mình được chứ!”
Rồi ông lấy một ngọn lá để vớt con bọ cạp ra.
Sau đó quay sang chú tiểu, nhà sư bảo: “Con đừng thay đổi tính khí nếu ai đó xử tệ với con. Chỉ cần cẩn trọng là được. Thiên hạ có người thì chạy đi tìm hạnh phúc, có người lại mang đến hạnh phúc. Khi nào đời nó cho con thấy cả ngàn lý do để khóc thì con nhớ chỉ ra cho nó biết một ngàn lý do để cười.
Con hãy để tâm đến lương tri hơn là tiếng tăm. Vì lương tri mới chính là con người con, còn tiếng tăm là suy nghĩ của thiên hạ. Họ nghĩ gì … là ‘việc’ của họ.”