Một lần, Tổng thống Mỹ, Abraham Lincoln phỏng vấn một ứng viên nam ngoài 40 tuổi đến làm nhân viên cho chính phủ. Mặc dù người đàn ông này rất có tài năng nhưng vị Tổng thống vẫn không tuyển dụng.
Người phụ tá thấy vậy liền hỏi Tổng thống nguyên nhân vì sao.
– “Tôi không thích tướng mạo của anh ấy.” – Tổng thống nói.
– “Chẳng lẽ một người khi sinh ra đã không được ưa nhìn thì cũng là lỗi của họ sao?” – Người phụ tá không hiểu nên hỏi lại.
– “Mỗi người sau 40 tuổi đều phải chịu trách nhiệm cho khuôn mặt của mình!” –Tổng thống Lincoln trả lời.
Mỗi người đều do cha mẹ sinh ra, nhưng khi lớn lên khuôn mặt sẽ thay đổi dần theo tâm tính của mình. Vậy nên văn hóa phương Đông vẫn cho rằng “tướng do tâm sinh” là vậy.
Tướng mạo không phải sinh ra là cố định, mà sẽ thay đổi cho đến khi bước sang tuổi trung niên, vì thế khuôn mặt sau 40 tuổi sẽ phản chiếu quá trình tu tâm và hành động của người đó trong quá khứ, cũng vì vậy, tướng mạo sẽ biểu lộ ra vận mệnh tương lai của một người. Nửa đời trước là ảnh hưởng từ kiếp trước, nửa đời sau, chính là tự mình tạo nên.
Vì thế, con người đến tuổi trung niên, thì tướng mạo sẽ lộ rõ ra tính cách và phẩm chất của người đó.
- – Người có tấm lòng khoan dung thì phần lớn sẽ có khuôn mặt phúc hậu.
- – Người có tính tình hiền dịu thì tướng mạo sẽ đẹp một cách nhu hòa thánh thiện.
- – Người có tính cách thô bạo lỗ mãng thì tướng mạo sẽ luôn là hung dữ.
- – Người có lòng dạ nhỏ mọn thì phần lớn sẽ có tướng mạo xấu xí, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Có người tướng mạo lộ ra vẻ đặc biệt trẻ trung và xinh đẹp thì người này nhất định là đơn thuần lương thiện. Đây là do kết quả của quá trình tu dưỡng tâm tính và hành vi phản chiếu lên khuôn mặt.
Thế mới nói tướng mạo của một người là có thể từng bước cải biến được. Đặc biệt, tướng mạo đẹp là do sự quyến rũ từ trong nội tâm. Bất kể phúc báo nào đều là có nguyên nhân, cho nên dung mạo xinh đẹp cũng là có nguyên nhân từ tâm.