Ngày xưa, ngoài thành Xá Vệ, có một nữ Phật tử thuần thành, nhưng cô ta lại gặp một người chồng, không tin có đạo đức, nhân quả, tội phước dù cô ta đã nhiều lần giảng giải.
Một hôm, đức Thế Tôn mang y, ôm bát đến nhà cô khất thực, gặp lúc chồng vắng nhà, cô mang đồ ăn ra cúng dường đức Thế Tôn, rồi đảnh lễ dưới chân Ngài, đức Phật chú nguyện cho cô: “Gieo một gặt mười, gieo mười gặt trăm, gieo trăm gặt ngàn. Nhờ công đức bố thí bát cơm này, thí chủ sẽ được vô lượng phước báu!”.
Trong lúc Thế Tôn đang chú nguyện, thì người chồng từ thành Vương Xá trở về. Nghe đức Phật nói như vậy, chẳng hiểu nghĩa lý gì cả, anh sấn tới trước đức Phật:
– Này Sa-môn Cù Đàm, làm gì mà được nhiều như vậy? Sa-môn nói láo? Sa-môn nói không thật! Sa-môn hãy đi khỏi chỗ này đi!
Dù anh ta nói lỗ mãng, nhưng đức Thế Tôn vẫn mỉm cười.Ngài ôn tồn bảo:
– Này anh, anh từ đâu mà đi về đây?
– Từ trong thành về!
– Anh đi ngang qua khu rừng, có thấy cây Ni Câu Loại không?
– Thấy!
– Anh thấy nó cao bao nhiêu?
– Cả hàng mấy chục thước.
– Mỗi năm nó được bao nhiêu trái?
– Ồ không kể hết, chỉ có đem thúng mà lường thôi!
– Này anh, đầu tiên chỉ có một hạt bé tí mà sanh ra cây Ni Câu Loại cao hàng mấy chục thước, cành lá sum suê chiếm một khoảng rừng rộng lớn, mỗi năm nó cho ta hàng trăm ngàn quả. Này anh, đó là loài vô tri còn như vậy, huống là thí chủ hoan hỷ cúng dường cho Như Lai một bữa ăn, phước đức ấy không thể đo lường được!
Nghe đức Thế Tôn thuyết giảng, anh chàng hồ đồ ấy trong tâm bừng tỉnh, rất lấy làm ăn năn về hành động thô lỗ của mình vừa rồi, liền đến quỳ dưới chân Thế Tôn cầu xin sám hối:
– Kính bạch Thế Tôn! Kính mong Thế Tôn từ bi tha lỗi cho con, từ đây con xin quy y Phật, Pháp và Tăng mong Thế Tôn nhận con làm đệ tử!
– Lành thay cư sĩ!