Xưa có bọn lái buôn muốn đi bể, cần tìm một người đạo sư dẫn đường mới đi được. Tìm được, cùng nhau ra đi. Đi qua một khoảng đồng rộng có một ngôi miếu thờ trời. Muốn qua ngôi miếu này được yên ổn phải giết một người để tế.
Gặp việc khó giải quyết, họ suy tính: “Tất cả chúng ta là bạn thân, nỡ nào giết đi để tế trời, nay chỉ có ông đạo sư này là người xa lạ, chúng ta giết đi vậy!” Suy tính rồi, họ liền giết đi để tế. Tế xong, cả bọn đều lạc đường không biết đi, về đâu, sau bị khốn cùng và chết hết.
Người đời muốn vào bể “Phật Pháp” nhặt những của quý, cần tu hạnh lành làm đạo sư. Nay phá hủy hạnh lành, đường dài sinh tử quyết không ra khỏi được, phải trải qua các ngả ác, chịu đau-khổ mãi-mãi. Như bọn lái buôn, sắp đi bể lại giết người dắt dẫn, lầm lạc bến bờ, đến nỗi chết cả vậy!