Bà Lão Khổng Thoát Nạn Nhờ Phóng Sinh

Sự việc này xảy ra vào cuối năm vua Càn Long bên Trung Hoa khoảng vào cuối thế k thứ mười tám.

Dân chúng tại vùng Nhuận Châu rất hiếu sát. Họ vui thích trong việc giết chóc. Không riêng những đứa trẻ và người lớn có tâm độc ác, mà những người già, phụ nữ và ngay cả những bé gái tánh tình cũng rất hung dữ. Trong vùng các em gái nhỏ không có nhiều, vì dân chúng ở đây thích con trai hơn. Khi sinh con mà là bé gái thì họ đem đi dìm nước cho chết không một chút tiếc thương. Họ không mấy quan tâm đến hành động tàn ác vì đã sát hại ngay những đứa bé mà chính là con đẻ của họ. Như vậy quý vị thấy rằng họ xem mạng sống con người chẳng hơn gì một con vật!

Người lớn dạy các em bé mỗi ngày đi bắt nhiều ốc đem bán hoặc để ăn. Những trẻ nít thường đi mò ốc, bắt con sò hay ếch nhái; và ngay cả những đứa bé nhỏ nhất cũng biết cầm dao sát hại các sinh vật. Khi cha mẹ gặp thấy con cái mình giết chóc thú vật, họ cười hãnh diện và nói: “Xem kìa, thằng con tôi có bản lĩnh ghê chưa!”

Khi còn nhỏ các em được nuôi dưỡng trong môi trường hiếu sát như vậy; chúng được mọi người cổ xem việc giết chóc những sinh vật như là một hành động tốt. Bởi vậy khi trưởng thành, chúng đã có ác tâm sát hại các loài vật không gớm tay.

Nhưng không phải tất cả mọi người ở Nhuận Châu ai cũng đều thích sát sanh hại vật như vậy. 

Trong số đó có một bà lão già tên Khổng rất nhân đức. Bà là người duy nhất không bao giờ biết sát sinh. Bà thường hay cứu thoát những con ốc bò đi xa bờ nước. Bà cũng không dám giết hại những con kiến nhỏ dưới chân. Các người hàng xóm trong vùng thấy bà làm như vậy đều cười chế nhạo và bảo rằng bà là con người kỳ cục không giống ai. 

Thế rồi, một đêm nọ, một ngư dân trong bọn họ nằm chiêm bao thấy hai vị quanviên mặc đồng phục màu đen lượm một cuốn sách ở cạnh bờ sông. 

Ông ta hỏi: “Ðó là quyển sách gì vậy?” 

Vị quan đáp: “Cuốn sách ghi chép sự báo ứng nhân quả về những hành động thiện và ác của con người. Tất cả dân chúng ở đây mắc nhiều món nợ vì đã sát hại vô số chúng sanh. Vậy để tránh tai họa ông nên thận trọng cân nhắc trong mọi việc làm của ông!” 

Ông dân chài không mấy quan tâm nghĩ đến giấc mộng, vì ông vẫn thường hay sát sanh hại vật; nhưng năm ngày sau đó, toàn thành Nhuận Châu bị nước cuốn trôi đi hết trong một trận lụt lớn. Mọi dân chúng ở đây không ai kịp kêu cứu trước khi tất cả bị nhận chìm chết đuối cuốn theo dòng nước. 

Lạ thay, duy nhất chỉ có một mình bà lão Khổng may mắn thoát nạn. Vì một ngày trước khi trận lụt xảy ra, đứa cháu nhỏ nhất của bà bị cảm sốt. Bà đã bồng nó lên một ngôi đền trên núi để thắp hương cầu nguyện các thần linh chữa trị cho nó. Vài ngày sau, em bé hết bịnh, bà rời ngôi đền. Khi trở về đến nhà, bà thấy mọi nhà cửa trong thành bị nước cuốn trôi đi sạch, không còn gì cả. Chỉ có mình bà và đứa cháu nhỏ của bà may mắn được thoát nạn. Tất cả những người khác đều chết hết.