Thiền sư Pháp Khánh ở chùa Đại Giác, phủ Hàm Bình. Sư ban đầu trụ ở chùa Phổ Chiếu, Tứ Châu. Sau dời đến chùa Thiếu lâm ở Tung Sơn, rồi lên phương Bắc, và đến ở Đông Kinh. Một hôm thị giả Sư đọc ngữ lục của Động Sơn, đến chỗ thiết trai ngu si. Thị giả bảo:
– Cổ nhân thật kỳ lạ!
Sư nói:
– Khi ta chết rồi, ông gọi thử xem. Nếu ta sống lại, là cũng có đạo lực vậy.
Sau biết trước giờ chết, làm bài tụng:
Năm nay mồng năm tháng năm
Tứ đại sắp rời chủ cũ
Xương trắng theo gió bay vèo
Khỏi chiếm dất đai thí chủ.
(Kim niên ngũ gnuyệt sơ ngũ
Bạch cốt đương phong dương khước
Sư đem vật dụng giao hết cho thị giả, cúng trai soạn cho tăng chúng. Vừa nghe tiếng chuông đầu hôm, Sư ngồi tịch. Thị giả nhớ lại việc cũ, bèn đến kêu. Sư mở mắt ứng tiếng nói:
– Thế nào?
Thị giả thưa:
– Hòa thượng tại sao lại mình trần chân trụi mà đi?
Sư bảo:
– Lúc mới sanh lại có những gì?
Thị giả ép Sư mặc áo. Sư bảo:
– Để lại cho người sau dùng.
Thị giả bảo:
– Ngay lúc ấy thế nào?
Sư nói:
– Cũng chỉ như thế.
Rồi Sư viết thêm bài kệ:
Bảy mươi ba năm như điện chớp
Lên đường vì anh thông một tuyến
Đập phá hư không bảy tầm mảnh.
(Thất thập tam niên như xế điện
Lâm hành vị quân thông nhất tuyến
Trãng phá hư không thất bát phiến).
Sư thọ 73 tuổi, tịch ngày 5 tháng 5 niên hiệu Hoàng Thống năm thứ ba (1143) nhà Tống.
Nguồn:thuvienhoasen.org