Tại vùng đất phía nam thành Giang Sơn ở Trung Hoa, có một nông dân tính ưa sát sanh. Ông lập gia đình nhưng đã hơn bốn mươi tuổi mà chỉ có một đứa con trai nhỏ chín tuổi.
Vào một ngày trong tháng 05 năm 1868 người nông dân này vác cuốc ra đồng làm ruộng như thường lệ. Trên đường đi bổng ông gặp một con rắn lớn. Con rắn khi thấy người nông dân liền trừng mắt nhìn ông ta và le lưỡi dài ra. Nó có vẽ sợ sệt và muốn cầu cứu xin ông tha tội chết.
Người nông dân tự bảo: “Chắc là tao phải giết mày thôi”. Con rắn muốn tìm đườngchạy thoát. Rồi trong chớp nhoáng người nông dân dùng lưỡi cuốc chặt con rắn đứt làm hai khúc.
Nhìn con rắn chết nằm bất động, anh ta vác cuốc lên vai trở về nhà vừa đi vừa ca hát vui vẻ.
Ngay chiều hôm đó, đứa con ông nằm mơ thấy một con rắn lớn đến cắn nó. Người con quá hoảng sợ và thức dậy. Nó lên cơn sốt và nóng lạnh. Rồi miệng đứa bé nói lầm rầm: “Rắn cắn con! Rắn cắn con đau quá!
Người cha hoảng hốt không biết vì sao đứa con kêu la như vậy. Vào lúc ông chuẩn bị đi mời thầy thuốc đến chữa trị thì thấy đứa con le lưỡi ra rất là dài! Nó không giống cái lưỡi của con ông chút nào mà tựa hồ như lưỡi của một con rắn! Người nông dân đau đớn kêu la thất thanh: “Con ôi! Con yêu quí của ba!” Nhưng rất tiếc là đã quá trễ. Trong giây lát, đứa bé đáng thương ấy đã nhắm mắt lìa đời.