Đệ Nhất Đế

Khi ai đến thiền viện Obaku ở Kyoto đều nhìn thấy có khắc trên cổng những chữ “Đệ Nhất Đế”. Những chữ to một cách bất thường, và với những người biết thưởng thức lối viết thư họa ai cũng luôn khâm phục những chữ này là một tuyệt tác. Những chữ này do Kosen vẽ hai trăm năm về trước.

Khi ông thầy vẽ những chữ này ông vẽ trên giấy, rồi người thợ mới dựa theo đó mà khắc lớn ra vào gỗ. Khi Kosen phác họa chữ thì một chú học trò dạn dĩ ở gần bên ông, chú mài cả mấy hũ mực cho việc phác họa và cũng không ngừng bình phẩm công trình của ông thầy chú.

“Cái đó không đẹp,” chú thưa với Kosen sau lần vẽ thử thứ nhất.

“Cái kia thì thế nào?”

“Xấu. Dở hơn trước, ” chú học trò lên tiếng.

Kosen nhẫn nại viết hết bản này qua bản khác cho đến khi tám mươi tư bản “Đệ Nhất Đế” đã chất đống mà chẳng được học trò chấp nhận.

Thế rồi, đến khi anh chàng trẻ tuổi bước ra ngoài trong chốc lát, Kosen nghĩ: “Bây giờ là cáihội của ta để thoát ra khỏi con mắt sắc sảo của nó,” và ông liền viết một cách vội vã, với một tâm trạng không còn bối rối: “Đệ Nhất Đế.”

“Một tuyệt tác.” chú học trò reo lên.