Trong cuốn sách “Lòng Từ Bao La”, Mảnh Bình An tiên sinh có kể một câu chuyệnnhư sau:
Tại vùng Tô Châu ở Trung Hoa có một cái quán ăn nổi tiếng về món mì lươn. Chủ nhân của quán, Ðới Ðại Phan là một con người xấu xa. Y rất tàn ác và ích kỷ. Hàng quán của ông rất đắc khách không ai sánh kịp là vì y có nghệ thuật nấu lươn rất độc đáo.
Y đem lươn bỏ vào trong một cái chảo và nấu những con lươn còn sống với các cây đinh nhọn. Ông bắc cái chảo lên bếp lửa, những con lươn bò quanh cố gắngthoát ra ngoài, bị đinh nhọn cắt đứt thân thể. Máu đỏ của lươn trộn thấm với mì và biến thành một món ăn khoái khẩu thơm ngon tuyệt hảo đối với nhiều thực khách.
Một hôm, Ðới Ðại Phan đang tính tiền nơi bàn toán, y ngả đầu ra sau cười đắc chívà nói: “Ta thu nhập càng ngày càng khấm khá nhỉ!”
Ðới Hỷ Tín, con trai của y nói: “Ba ơi, chúng ta đổi nghề khác đi ba. Làm tiền bằng cách này, sao thấy tàn nhẫn quá, mặc dù chúng ta trở nên giàu có.”
Ðới Ðại Phan mắng con: “Cái thằng nhỏ u mê kia! Sống ở đời có ai mà chẳng ham tiền? Mày đi đi, đổi nghề gì nào? Ðổi nghề khác thì có được nhiều lợi như thế này không? Mày con nít ăn nói hồ đồ.”
Thế rồi, một ngày kia. Ðới Ðại Phan đi đâu không thấy về. Người con, Ðời Hỷ Tín đi tìm kiếm cha khắp nơi. Cuối cùng, một người hàng xóm lại báo tin: “Họ đã tìm thấyxác ông ở dưới sông.”
Ðới Hỷ Tín liền chạy ra bờ sông gặp mọi người dân làng đang đứng nhìn thấy một cảnh tượng thật khủng khiếp. Hàng nghìn con lươn bu lại cắn và nhận chìm thân thể ông Ðới Ðại Phan xuống nước cho đến chết.