Xưa kia, Bồ tát Địa Tạng xuống trần gian, vào một làng nọ và thấy rằng con người hầu như không còn tin theo Thần Phật nữa. Nhưng với lòng từ bi vô hạn, Bồ tát muốn cứu độ những người cuối cùng nào vẫn còn giữ gìn đức tin chân chính.
Bồ tát hoá thành một ông lão ăn xin, lang thang trong làng từ nhà nọ đến nhà kia xin ăn. Không ai cho ông lão gì cả, và trong nhà người ta cũng không còn thờ Phật nữa. Mãi cho đến một ngôi nhà cuối làng, cụ già ăn xin mới thấy một bà đang thắp nhang thờ tượng Phật. Thấy ông lão già nua tập tễnh đi không vững đến xin ăn, bà đắn đo một lúc rồi nói: “Tôi chỉ còn một bát cơm này thôi. Xin biếu cụ một nửa. Còn một nửa để cúng Phật.”
Ông cụ ăn mày bảo bà: “Nữ thí chủ quả là nhân đức. Hãy xem hai bức tượng sư tử đá to lớn ở đình làng kia. Đến ngày mắt sư tử chuyển sang màu đỏ, thì hãy rời làng lên núi ngay vì sẽ có nạn lụt.” Dứt lời, bồ tát liền hoá phép và biến mất.
Người đàn bà phúc hậu bèn đem câu chuyện gặp bồ tát kể cho dân làng nghe, nhưng không ai tin cả. Có những kẻ còn mỉa mai và thậm chí xua đuổi bà: “Làm gì có chuyện tượng sư tử đỏ mắt! Mê tín! Mê tín!” Người đàn bà dẫu có nói thế nào, người ta cũng không nghe.
Thấy hàng ngày bà đều đến coi mắt tượng sư tử, mấy kẻ vô lại trong làng bèn rủ nhau, một đêm nọ, lấy son chu sa bôi vào mắt tượng. Hôm sau, người đàn bà đến xem tượng sư tử, và quả nhiên thấy mắt sư tử đã sang màu đỏ, bèn đi khắp làng thúc dục: “Mọi người hãy mau lên! Sắp có nạn lụt rồi, hãy mau lên núi! Mau lên núi!” Mọi người bèn phá lên cười chế nhạo.
Không ai nghe theo cả, thế là bà lên núi một mình. Trận bão lũ nhanh chóng ập đến, nhấn chìm ngôi làng trong biển nước.