Ngày xưa, có một viên quan huyện phát nguyện ăn chay không bao giờ sát sanh, nhưng bà vợ của ông tính tình rất tàn ác lại thích ăn miếng ngon. Hằng ngày bà sai người nhà giết các sinh vật nấu thức ăn ngon cho bà. Chồng bà không bao giờ dùng thịt các con vật chết đó.
Năm nọ, bà bảo các đầu bếp nấu một bữa tiệc thịnh soạn vào dịp sinh nhật của bà để đãi khách. Dưới nhà bếp, những con heo, dê, gà, vịt kêu la thảm thiết bởi vì chúng biết sắp bị người ta giết để làm thịt.
Nhìn cảnh tượng thương tâm ấy, lòng ông cảm thấy quá bất nhẫn. Ông nói với bà vợ: “Ngày mai là ngày sinh nhật của bà mà những con vật lại bị giết chết, thật quá tội nghiệp. Bà nên mở rộng lòng từ, gieo trồng cội phúc”.
Bà ta nỗi giận nói: “Cứ theo lời ông bảo thì tất cả chúng ta nên quy y theo Phật và giữ giới không sát sanh hết? Nếu mọi người đều tu rị như thế thì trong vài năm nữa trái đất này sẽ đầy ắp loài cầm thú”.
Hôm sau, bà sung sướng chờ đợi giờ khai diễn bữa tiệc của mình. Trước tiên khi con heo được lôi ra thọc huyết thì hồn của bà gá vào thân heo để chịu nổi thống khổ bị dao cắt xẻ da thịt rã rời từng miếng!
Kế đến con dê bị giết, hồn bà gá vào thân dê để chịu nổi đau đớn của sự lăng trì xẻo thịt. Ðến lượt giết gà hồn bà gá vào thân gà để chịu cực hình bị vặn bẻ cổ.
Bà chưa bao giờ phải chịu sự hành hạ khổ đau khủng khiếp nhiều đến như thế. Mỗi lần một con vật bị giết, thân xác bà ta cảm thấy vô cùng đau đớn. Lúc ấy bà nhận biết mình đã làm một việc quá tàn ác. Bà ta liền bảo những người đầu bếp ngừng giết những con vật vô tội và thả hết chúng ra.
Từ đó, bà không bao giờ sát sanh hay dùng ăn thịt của bất cứ sinh vật nào. Bà ta nói cho mọi người hiểu rõ về nỗi đau đớn của những con vật bị giết chết và thực là tàn ác khi chúng ta sát hại những súc vật câm nín đó.
Nhờ lòng từ bi không sát sanh hại vật mà bà đã sống trường thọ.