Đang quét sân chùa, thấy có một cô Phật tử đem một lồng chim đi vào sân, tiểu Tâm Minh mừng rỡ chạy ra chào:
– A Di Đà Phật, chào cô! Để cho con phóng sinh giúp cô.
Cô Phật tử liền giải thích là cô không có ý định phóng sinh tại chùa, mà chỉ có ý định là nhờ chùa giữ giùm để ngày mai đem về chùa dưới phố phóng sinh ở đó.
Tiểu Tâm Minh chắp hai tay tiu nghỉu than thầm: “Mua chim từ chợ xách về chùa, ngày mai lại mang về phố mất một ngày đường nữa. Chắc nghiệp của bầy chim này còn nặng”.
Lời Bàn
Những người đến chùa mà không hiểu đạo, dù có thiện tâm nhưng vì không biết việc làm của mình đúng hay sai, nên nhiều khi cũng làm khổ cho thiên hạ nhiều lắm!
Nếu phóng sinh mà mang ý niệm lợi danh vào đó, và mong cầu quả báo ở vị lai thì việc phóng sinh này không còn mang ý nghĩa vị tha mà đã chuyển thành vị kỷ. Với một cái tâm vị kỷ như vậy, nhiều khi làm phúc nhiều không những không có phúc mà còn có thể rước thêm tội.
Phóng sinh có nghĩa là tôn trọng mạng sống của mọi loài, mở lòng từ bi thương tưởng đến hữu tình phải chịu thống khổ trong cảnh nước sôi lửa bỏng. Chúng ta phát thiện tâm phóng sinh chứ không phải là ta đem sinh mạng của loài hữu tình làm vật buôn bán danh lợi.
Người không có vô minh tham dục thì tự nhiên có trí tuệ, có trí tuệ thì tự nhiên có từ bi, có tâm từ bi rộng lớn thì đương thấy chúng sinh bị nạn ta liền muốn cứu, chứ không nên khởi tâm ích kỷ để lợi danh xen vào những thiện niệm đã phát khởi trong tâm.