Tham Thực Cực Thân

Tánh rộng rãi của quan thái thú Trần ở Trung Quốc mọi người ai ai cũng biết. Ông nghĩ thà chết còn sướng hơn là sống mà không biết tiêu xài. Vấn đề tiền bạc thì ông không cần để ý, và đem sử dụng có đúng chỗ hay không ông cũng chẳng quan tâm.

Và giống nhiều người Trung Hoa khác, thú vui của ông là thích ăn uống và tiệc tùng. Như người xưa đã nói ông có thể giết ăn “bất cứ thịt con vật nào hai chân trừ cha mẹ của ông, cũng như các thú vật bốn chân trừ ghế và giường.”

 Còn về giường ngủ thì khỏi nói! Bạn có bao giờ thấy chiếc giường ngủ đặc biệtcủa người Trung Hoa chưa? Bên trên nó được chạm trổ hình cái long đình rất đẹp. Giường của ông thái thú Trần chẳng khác long sàng của và hoàng đế. Ông thường mặc thứ y phục sang trọng và đắc tiền nhất. Ðồ dùng trong nhà ông đặt mua đều là các loại thượng hạng.

Nhưng sở thích chính của ông là ăn nhậu. Mỗi ngày ba bữa ông dùng điểm tâm, ăn trưa và buổi tối gồm có các thứ óc vàt, chân gấu, vi cá, bướu lạc đà, môi khỉ, gà, ếch, hươu, và Những thức ăn cầu kỳtốn kém khác. Nhiều năm qua, ông Trần đã sát hại hàng nghìn sinh vật vô tội để làm thịt nấu ăn.

Sau khi về hưu, ông mua một biệt thự sang trọng. Trong vườn có ao, suối nước chảy róc rách bên cạnh là Những túp lều để ngồi chơi. Ai đi vào đó cũng tưởng như mình lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh! Hơn nữa về phương diện ẩm thực thì ông chuyên mướn Những người đầu bếp giỏi để sữa soạn các món ăn tuyệt hảo.

Ông Trần thường nói với các bạn bè: “Ðời con người ta chắc chi sống được lâu dài? Hiện tại sống quý và không biết hưởng thụ thì sẽ chờ đến khi nào? Con ngườisống mà chưa bao giờ được tận hưởng các thức ăn cao lương mỹ vị thì cuộc đờinhư thế kể như vô nghĩa!”

Nghe vậy, có người nói: “Ðể rồi xem, chung cục một ngày nào đó chắc chắn ông ta sẽ chuốc lấy quả báo.” Nhưng ông Trần không cần đếm xỉa tới lời bàn tán của thiên hạ.

Quả nhiên về sau do cuộc sống xài tiền bạc quá hoang phí đã khiến cho gia cảnhcủa ông Trần ngày càng suy sụp còn ông thì mắc phải chứng bệnh điên. Khi lên cơn, hễ thấy bất cứ vật gì ông cũng cầm lấy cho vào miệng. Không Những chỉ chén dĩa người đầu bếp của ông dọn ra mà ngay cả lá, nhánh cây, sỏi đá, giày cũ, rác rến và tách uống trà ông cũng lấy bỏ vào miệng. Rồi ông nhai ngấu nghiến và nuốt chúng. Một thời gian sau, ông đã tự sát do lòng ham muốn giết hại các sinh vật để làm món ăn. 

 Phải chăng đó là một cái chết thực quá đau thương?