Vào đúng giờ ngọ ngày mười tháng tư năm 1820. Trên không bỗng nhiên mây đen tụ lại, trời đất tối sầm và đổ mưa dữ dội. Rồi sấm chớp vang rền cả bầu trời. Người đi đường kinh hãi, vội vàng tìm nơi ẩn tránh.
Ngay lúc ấy có một người quỳ gối kêu rống lên một cách thê thảm. Anh ta vừa bị sét đánh! Y đang còn sống nhưng mặt mày cháy nám. Mùi cháy khét của da thịtxông bốc lên trong không khí. Anh đau đớn co quắp người lại. Toàn thân người anh lảo đảo và nước mắt chảy ràn rụa.
Trong giây lát, những con sâu bò vào nơi da thịt cháy nám của y. Anh ta mở mắtnhững thân thể nứt nẻ với những miếng thịt rả nát. Anh kéo ra từng miếng thịt rồi nhét bỏ nó vào miệng. Mọi người những thấy đều thất kinh.
Họ cố gắng ngăn cản y làm như vậy nên đã bảo: “Này ông Phạm Ðăng Sơn! Anh ăn gì mà ghê gớm thế? Hãy ngừng. Ðừng tiếp tục nữa!”
Anh ta nói với họ: “Thịt bò ăn ngon hết xẩy. Thịt bò này dùng hết chỗ chê. Xin mời bà con thưởng thức thử vài miếng cho biết.”
Phần đông Những người chứng kiến lúc ấy đều ói mửa ngất xỉu hoặc cảm thấylạnh xương sống quay lưng bỏ đi. Một vài người gan dạ bình tĩnh gọi thân nhân gia đình ra đưa anh ta về nhà.
Nhưng anh cũng không thể chết liền được. Mà trải qua nhiều tháng kéo dài đày đọakhổ sở thân xác rồi anh mới nhắm mắt lìa đời. Khi chết, toàn thân anh chỉ còn là một bộ xương, trông thật kinh hoàng.
Sau đó, một em bé gái ở cạnh nhà anh ta hỏi mẹ: “Con nghe nói ông Phạm là người tánh tình đê tiện, thường hay gây gổ và luôn luôn thích đấm đá với mọi người. Nhưng vì sao mà ông ta chết một cách quá thảm thương như vậy hở mẹ?”
Bà mẹ quay lại trả lời: “Người đó chính là Phạm Ðăng Sơn, ở huyện Ðào Khê bên Trung Quốc, tên đồ tể chuyên môn mổ thịt bò đem bán nổi tiếng mà ai cũng biết. Anh thường nói vì quá thích ăn thịt bò cho nên y đã làm người hàng thịt. Anh hay ngồi xơi thịt bò nơi quán bán thịt, và mời khách hàng của y: Thịt bò ngon hết xẩy. Xin bà con dùng thử vài miếng.”
Bé gái lại hỏi: “Anh ta là người giàu có phải không?”
Bà mẹ đáp: “Ðúng vậy. Rất giàu. Anh thường phách lối bảo rằng y có thể làm ra tiền rừng bạc biển. Và anh sẽ không khi nào bị nghèo khổ bao lâu trên đời này còn có bò để y làm thịt đem bán.
“Nhưng tiền bạc đâu có mang lại điều gì tốt cho ông đâu? Nhưng nếu ông là người nhân đức thì hẳn ông đã tránh được cảnh khổ này.”
Bé gái lại hỏi: “Nhưng thưa mẹ, tại sao mình không bao giờ ăn thịt?”
Bà trả lời: “Vì chắc hẳn chúng ta không muốn thấy quả Báo khủng khiếp ấy xảy đến cho chúng ta. Bởi vậy mà chúng ta đã không dám sát hại bất cứ sinh vật nào. Ðó là cách sống hay nhất để chúng ta tránh được mọi điều khổ đau.”