Ngày xưa tại Tô Châu ở Trung Hoa có một người tên Vương Ðại Lâm. Suốt đờiông thương yêu các sinh vật. Ông thường mua các thú vật để phóng sinh, giải cứuchúng thoát khỏi cảnh chim lồng cá chậu.
Khi nào ông thấy mấy đứa trẻ trong làng bắt các loại cá chim hoặc những con sâu bọ, ông liền cho tiền bảo chúng thả hết các sinh vật đó ra. Ông khuyên bảo các em: “Trăm ngàn lần, các em không nên giết hại. Các em có thấy thực là hạnh phúc biết bao khi những con chim nhỏ được tự do bay nhảy ở trong rừng không? Rồi chúng bị bắt, các em có nghĩ cha mẹ chúng sẽ đau khổ biết chừng nào! Con cá trong nước cũng vậy. Chúng bơi lội qua lại trông thực đẹp mắt. Tại sao các em bắt chúng, để chúng phải chết đau khổ? Vì thế, các em không nên sát hại chúng.”
Sau đó, các em nhỏ về nhà thuật lại với cha mẹ chúng những lý lẽ ấy khiến cha mẹchúng cũng rất cảm động.
Ngày nọ, ông Vương bị đau nặng! Ông mắc một chứng bệnh nan y khó chữa trị. Các thầy thuốc bảo thân nhân chuẩn bị đi mua quan tài lo việc chôn cất ông. Vào lúc hấp hối sắp lìa đời, ông mơ màng nghe tiếng nói của thần linh. Ông nửa tin nửa ngờ.
Thần bảo: “Này Vương Ðại Lâm, giờ phút ông từ giã cõi trần đã đến. Nhưng vì ông thường hay phóng sinh nhiều thú vật cho nên chính ông đã cứu được mạng sống của ông. Ông sẽ chưa chết bây giờ.” Ông Vương mở mắt, nói với người thân trong gia đình rằng: “Ông còn sống chưa chết”. Ông rời khỏi giường và lành bệnh hẳn!
Rồi ông Vương không chết. Về sau, ông mãi sống thọ đến 97 tuổi. Bốn đời con cháu, chắt, chiu đều hòa thuận cùng sống chung trong một đại gia đình hạnh phúc.
Ông Vương Ðại Lâm được may mắn như vậy là hoàn toàn nhờ ông có lòng từ bi không giết hại các sinh vật và tin tưởng rằng mọi sự sống là vô cùng quý báu