Một hôm,một Phật tử đến gặp vị thầy trụ trì và nói:
Bạch Thầy, Con không đi chùa nữa!”
Vị Thầy hỏi: Vậy à,vậy con có thể cho Thầy biết lý do không?
Người phật tử trả lời: A Di Đà Phật, vì ở đây con thấy cô này nói xấu cô kia; anh nọ đọc kinh dở; các Phật tử đi chùa chia rẽ,kia hành xử sai; còn người đi chùa không lạy Phật mà chỉ chăm chăm nhìn điện thoại, đó là không nói đến khi rời khỏi chùa họ là những người ích kỷ, cao ngạo…
Thầy ôn tồn nói với phật tử kia: Con hoàn toàn có lý. Nhưng trước khi dứt khoát không đi chùa nữa, Thầy nhờ con làm giúp cho Thầy việc này nhé: Con hãy rót một ly nước đầy, rồi đi quanh Chánh điện ba vòng mà không làm đổ một giọt. Sau đó, con cứ viêc không đi chùa.
Người phật tử tự nhủ: Quá dễ! Và tiếp ly nước từ vị sư Thầy rồi ba vòng như thầy dặn. Đi xong, đến trước mặt thầy nói: Rồi, con đi xong rồi.
Vị thầy hỏi: Khi con đi, con có thấy bà này nói xấu bà kia không?
Người phật tử trả lời: Thưa thầy không.
Con có thấy người này người kia thờ ơ với nhau không?
Người phật tử : Thưa thầy không?
Con có thấy người này người kia chúi mũi vào điện thoại không?
Người phật tử: Không, con không thấy?
Con có biết vì sao không con không thấy không ?
Vì chính con tập trung để ly nước không bị đổ. Nên biết… cuộc đời của người tu cũng vậy. Khi tâm hồn chúng ta tập trung hướng về sự hành trì tu tập, thì chúng ta không có thì giờ để nhìn các sai lầm của người khác. Ai không đi chùa vì cho rằng những người đi chùa toàn là đạo đức giả thì chắc chắn họ cũng không bao giờ có cơ hội gặp những bậc thiện tri thức, những bậc chân tu thực đức trong chốn tu hành để dìu dắt họ thăng tiến tâm linh…
Đi khắp thế gian, không bao giờ bạn tìm ra một nơi lý tưởng như lòng mình mong đợi. Chỉ cần ta biêt ”chuyển một cái nhìn” thì chuyện to hóa nhỏ, chuyện nhỏ thấy..”không thành vấn đề” thì chuyện nhỏ ấy hóa không. Nhờ đó, giữa rối rắm cuộc đời lòng vẫn thong dong, giải thoát..
Đời đau thương, hạnh phúc
Vẫn tùy theo cách nhìn
Thiên đường hay địa ngục
Khép, mở từ con tim.
(Nguồn sưu tầm)