Ăn Chay Được Thác Sinh Lên Cõi Trời

Ông Trương là một viên quan nhỏ tại một huyện ở Trung Hoa. Tính tình ông ngay thẳng và cương trực. Ông có lòng thương và ưa làm việc thiện. Mặc dù số lương quan chức của ông không nhiều, nhưng ông thường đến các lò sát sinh mua Những con vật sắp bị giết để phóng sinh.

Ông có nhiều con cháu mà theo phong tực của người Trung Hoa cho đó là điều đại phúc. Ông không bao giờ tiêu xài phung phí, nhờ vậy mà trải qua nhiều năm làm việc, ông đã để dành được một ít tiền. Khi thuận tiện, ông đến hàng thịt mua Những con vật sắp bị giết mang về nhà để nuôi chúng. Khi các con vật này già chết, ông lo việc chôn cất chúng rất chu đáo.

Sau này đến tuổi già về hưu, ông ở nhà lo chăm sóc các con, cháu và thú vật. Những người hàng xóm thấy thế cho ông là tên gàn điên, nhưng ông vẫn thản nhiên, chẳng cần quan tâm đến. Trái lại, ông thường dạy con cháu phải tôn trọng sự sống của mọi loài, và không được sát sinh. Ông khuyên cả nhà đều ăn chay.

Vì ông không dùng đồ mặn, và đã từng cứu sống rất nhiều sinh vật nên đến tuổi bảy mươi mà ông vẫn còn tráng kiện như người còn trẻ.

Về cuối đời, đến lúc một trăm tuổi, ông vẫn còn rất khỏe mạnh. Mắt ông sáng, da không nhăn, và tóc ông vẫn còn đen bóng. Một hôm, ông cho gọi mọi người nhà tập họp lại. Khi tất cả các con , cháu, chắt và chiu quy tụ đứng trước mặt ông nói với mọi người: “Cả đời ta đã từng cứu rất nhiều sinh vật nhằm để đức sâu dày cho các con. Hôm nay, Thiên Đế cho người đến ruớc ta về Cõi Trời. Tương lai, gia đình nhà họ Trương ta ngày càng thịnh vượng. Các con cháu đều được sống lâu trường thọ. Sau khi ta qua đời, các con phải ghi nhớ lời di huấn của ta, không được sát sinh hại vật.”

Nói xong, mọi người trong gia đình đều nghe tiếng nhạc vang lên từ trên không trung. Họ chưa bao giờ nghe điệu nhạc nào êm tai như thế. Tiếng nhạc hết sức du dương đến nỗi người ta tin rằng nó xuất phát từ Cõi trời chứ không phải nơi trần thế, và tiếng nhạc nghe dường như mỗi lúc mỗi gần hơn.

Tất cả con, cháu, chắt, và chiu của ông Trương đều ngước mắt những lên xem để biết tiếng nhạc từ đâu đến, nhưng họ không thấy gì cả. Rồi mọi người những lại thì thấy ông đang ngồi trên chiếc ghế trông rất hạnh phúc, nhưng không còn thở nữa. Ông Trương đã vĩnh viễn ra đi một cách an lành không ốm đau bệnh tật gì hết.

Các quan chức địa phương, sau khi nghe câu chuyện kỳ lạ này, kiểm chứng biết là có thực, họ đã báo cáo lên triều đình. Nhà vua khen ngợi đức hạnh của ông Trương và đã phong cho ông tước hiệu viên ngoại lang.

Về sau, con cháu nhiều đời đều hết lòng làm theo lời di huấn của ông Trương. Họ mãi mãi sống được hạnh phúc, trường thọ và không bao giờ sát hại bất cứ một sinh vật hay ăn một miếng thịt nào.