Bài Học Nhân Sinh Từ Lâu Đài Cát

Tác giả: Serena D | Dịch giả: Serena D

Tôi đã từng nghe một câu chuyện về một vị thánh sống trên bãi biển. Suốt cả ngày, ông xây những lâu đài tinh xảo trên cát, chúng rất cao và đẹp đến từng chi tiết. Ban đêm, ông ngồi thiền.

Vào buổi chiều khi mọi người trên đường đi làm về, họ đều dừng lại để ngưỡng mộ những lâu đài mà ông đã xây. Đám đông tụ tập lại tán tụng các tác phẩm nghệ thuật của ông. Một số người ném tiền, nhưng vị thánh này không thèm nhặt một xu; ông chỉ xây lâu đài.

Đêm đến, thủy triều cuốn trôi những lâu đài ấy đi, chỉ còn lại một bãi biển bằng phẳng và như mới, và khi bình minh thức giấc, vị thánh ấy lại bắt đầu xây những lâu đài kỳ vĩ từ cát và nước.

Khi tôi kể lại câu chuyện này cho một nhà thông thái, ông ấy hỏi tôi: “Bài học đạo đức trong câu chuyện này là gì?”. Tôi trả lời: “Con nghĩ nó dạy chúng ta rằng vạn vật trên đời chỉphù du, mọi thứ đều không vĩnh cửu và chúng ta không nên ràng buộc quá nhiều vào bất kỳ điều gì trong cõi này”. Nhà thông thái nói: “Đúng thế, nhưng đó chỉ là một mặt của đồng xu; mặt khác, nó dạy rằng mặc dù mọi thứ là phù duvô thường, chúng đều có ý nghĩa và tầm quan trọng ngay tại thời điểm đó”.

Sưu tầm