Vào khoảng năm Vạn Lịch đời nhà Minh bên Trung Hoa từ năm 1573 đến 1620, cùng thời kỳ Những người Tàu di dân đến tiểu bang Massachusetts ở Hoa Kỳ. Vào lúc ấy, tại Hàng Châu, một thành phố bên Trung Quốc mà nhà du lịch Marco Polo ca tụng là một thắng cảnh huy hoàng, đẹp đẽ nhất chẳng khác gì Thiên Ðàng hạ giới, tại đây có gia đình họ Vu sinh sống.
Bình nhật ông Vu không bao giờ sát sanh mà thích làm nhiều việc thiện.
Năm ấy, có một nhà láng giềng bị kẻ trộm lấy hết của cải.
Ông Vu thương hại mang tiền bạc ra cứu giúp. Bà vợ ông hàng xóm rất cảm kích trước tấm lòng cao thượng ấy. Một hôm bà bắt được mười con lươn và đem biếu chúng cho gia đình ông Vu để nấu làm thức ăn cho bà cụ thân mẫu của ông. Mặc dù thịt lươn là món ăn khoái khẩu nhất đối với người trung Hoa, nhưng biết nhà họ Vu không bao giờ dám sát sinh, cho nên người giúp việc đã mang số lươn đó bỏ vào trong một cái hủ đất lớn để chờ ngày phóng sanh chúng. Nhưng rồi bận việc, cả hai mẹ con đều quên bẵng chuyện ấy.
Trải qua thời gian khá lâu, vào một đêm nọ, bà cụ nằm mơ thấy khoảng mười người đột nhiên đi vào trong phòng quỳ xuống bên cạnh giường của bà. Họ phục sức hết sức kỳ lạ! Mọi người đều mặc áo màu nâu và đội mũ nhọn. Tất cả thưa: “Xin cụ bà, mở lòng từ bi ban cho chúng tôi con đường thoát nạn!” Nói xong, bọn họ liền đi ra.
Bà cụ chợt tỉnh giấc trong lòng băn khoăn bởi giấc mộng kỳ lạ. Bà mãi suy nghĩ mà chẳng hiểu cứu mạng sống cho Những ai. Bà không biết làm thế nào bèn đến hỏi ông thầy bói để xem việc tốt xấu thế nào.
Bốc sư bói xong một quẻ, coi ngày tháng, và chỉ tay của bà liền bảo: “Bà cụ chớ nên lo lắng. Ðây là giấc mộng lành chứ không phải dữ. Hiện trong nhà đang có Những sinh mạng thỉnh cầu bà cụ phóng thích. Bà chẳng cần đi tìm kiếm đâu xa mà chúng đang ở ngay trong nhà của bà.”
Bà cụ vội vàng trở về sai người ở tìm kiếm khắp trong nhà ngoài sân cuối cùng một người giúp việc sực nhớ đến Những con lươn trong các hủ đất. Họ tìm gặp mười con lươn tương ứng với mười người mà bà cụ thấy trong giấc mộng.
Bà cụ thân mẫu ông Vu hay tin vậy thất kinh liền nói: “Nguy thay, suýt chút nữa, ta làm hại mười sinh mạng này rồi.” Lập tức bà ra lệnh cho người nhà đem số lươn ấy thả vào trong hồ. Từ đó nhừng con lươn được sống tự do vô cùng hạnh phúc, và con cháu nhà họ Vu ngày càng giàu có, phát đạt.