Vào dịp tiết Lập Xuân, Uông Lương Bân gọi ông lão bộc đến hỏi:
“Ông mua ốc đồng được mấy pao vậy?”
– Thưa ông chủ, dạ mua được hai trăm pao.
– Thưa ông, dạ mua được hơn sáu mươi con.
“Có đủ tiền không?”
– Dạ đủ, thưa ông.
Uông Lương Bân, xưa nay chưa bao giờ phung phí một đồng nào. Ông sống đạm bạc và giản dị. Có thể nói tiền bạc của ông hầu hết đều mua động vật để phóng sinh.
Một hôm, đến ngày lễ mừng sinh nhật, các học trò của ông chuẩn bị tổ chức một bừa tiệc chúc thọ ông. Khi hay tin ấy, ông liền gọi họ đến nghiêm nét mặt nói: “Nếu các người có lòng kính mến ta thì dùng tiền chi phí cho việc sát sinh đãi tiệc sao bằng lấy tiền ấy mua thú vật để phóng sinh. Và đó là món quà sinh nhật ý nghĩa nhất mà các người có thể biếu tặng cho ta.”
Nghe nói vậy, các môn sinh của ông ai nấy đều rất cảm động và họ đã y theo đó mà thực hiện. Vì thế trong năm này, số động vật mà ông phóng sinh so với năm trước tăng nhiều hơn gấp bội.
Vài năm sau, một người hàng xóm có một con trâu quá già không còn làm việc được nữa. Ông định đem bán nó cho lò thịt. Con trâu biết nó sẽ bị giết cho nên đã tìm cách thoát ly khỏi chủ của nó và chạy thẳng đến nhà Uông Lương Bân. Nó quỳ mọp xuống đất trước mặt, và cầu xin ông cứu giúp mạng sống cho nó.
Thấy cảnh tượng đáng thương ấy, ông Uông đã xuất ra một số tiền mua con trâu đem về nuôi và chăm sóc nó cho đến suốt đời.
Mặc dù không khuyên bảo, con cái thường hay nhanh chóng bắt chước việc làmcủa cha mẹ. Ông Uông có lòng tốt giúp đỡ mọi người, mấy đứa con cũng noi gương làm theo ông. Ông luôn luôn tích cực làm việc, các con ông cũng chăm chỉ học hành. Chúng vâng lời cha mẹ và một cậu con trai ông đã nổ lực đèn sách thi đậu làm quan to trong triều đình, mang lại vinh hiển cho toàn cả họ tộc.
Uông Lương Bân đã sống trường thọ, an lành, và hạnh phúc. Khi chết, ông không hề đau đớn một tí nào mà nhẹ nhàng thanh thản giống như một và lão Tăng nhập định.