Sự Trả Thù của Những Con Ếch

Ngày xưa có một người thợ cạo tên Lương ở tỉnh An huy nước Trung Hoa. Ông có cặp mắt ty hý như mắt chuột. Mặt mày ông xấu xí. Vẻ đẹp bên ngoài không mấy quan trọng, nhưng ngay cả trong tâm ông cũng không tốt gì. Ông luôn luôn gây gỗvà so đo. Ông không bao giờ cố gắng sửa đổi những thói hư tật xấu của ông. 

Ông Lương cũng tham lam. Món ăn ông thích nhất là ếch mà người Trung Hoa gọi là “Gà ở Ðồng Ruộng.” Ông không thể dùng bửa nếu không có món ăn này. Ông sành sỏi đến mười hai cách nấu món ăn thịt ếch. Ông có rất nhiều bạn mà tánh tình của họ cũng chẳng tốt gì hơn ông và tất cả đều bảo rằng nếu ếch mà trao vào tay ông Lương thì nó sẽ biến thành món ăn tuyệt hảo

Bạn bè càng khen ngợi tài nấu thịt ếch của Lương bao nhiêu ông càng giết chết nhiều ếch bấy nhiêu; chẳng khác gì chúng là những kẻ thù mà ông muốn tiêu diệt. Ông sát sanh như vậy mãi đến năm ông bốn mươi tuổi. 

Một đêm nọ, trong lúc đang say ngủ, ông cảm thấy khắp thân mình ngứa ngáy. Rồi ông thấy trên giường bao phủ đầy những con ếch. Chúng ở trong mền và cả trên gối! Chúng cũng có mặt trên ván giường. Ếch khắp mọi nơi! 

Ông Lương tự bảo: “Thật kỳ lạ. Ðược rồi, ta có cách giải quyết tụi bây.” Ông bắt những con ếch này bỏ chúng vào trong cái hủ. Ông trở lại phòng ngủ và thấy giường ông phủ đầy nhiều ếch hơn nữa! 

Ông Lương đã thức suốt đêm để bắt những con ếch bỏ ra khỏi giường. 

Hôm sau, ông gặp mấy người bạn và nói với họ tối qua ông đã lùa những con ếch xuống giường. Các bạn bè của ông không làm sao tin nổi điều đó. Thình lình ông Lương chụp lấy vai ông. Ông hét lên: “Những con ếch trở lại!” 

Một người bạn ông nói: “Tôi không thấy gì hết.” 

“Ngay đây này, một con ếch ở trên lông mày tôi. Một con khác đang bu trên tóc tôi.” Ông Lương la hoảng lên, nhưng các bạn ông ngạc nhiênsửng sốt, vì họ không thấy con ếch nào cả. Họ nhìn ông Lương đang chạy quanh tay cầm dao cạo cắt vạch lông mày và tóc của ông. Nhưng không ai nhìn thấy một con ếch nào cả. Họ xầm xì: “Chắc ông ta điên rồi.” 

Từ đó, ông Lương thấy những con ếch xúm lại tấn công ông mỗi ngày. Ông cố gắng tự bảo vệ với chiếc lưỡi dao cạo, nhưng những con ếch vẫn tiếp tục hiện đến. Ông cầu cứu các bạn bè giúp ông, nhưng chỉ một mình ông nhìn thấy những con ếch đó, mà thôi. Ông Lương đã sống như một người điên kéo dài đến hơn sáu năm nữa trước khi ông qua đời. 

Ông kiệt sức vì phải đương đầu chống trả với những con ếch? Chúng đã trả thùông? Hay ông trở thành người mất trí?

 Không ai có thể trả lờiTuy nhiên mọi người đều biết rằng ông Lương chắc chắnsẽ không gặp quả báo đau khổ khủng khiếp như vậy nếu ông không giết nhiều ếch để nấu ăn.