Trong Cơn Bão

Vị thiền sư đang cùng với một trong những đồ đệ ưu tú nhất trở về thiền viện trong núi sâu lúc đêm khuya. Đến đoạn đường hiểm trở, bỗng một cơn bão mùa đông thật dữ dội nổi lên. Dừng lại thì chết giữa tuyết lạnh: tiếp tục đi có thể mất mạng với những bờ vực trơn tuột.

Chỉ có những lằn chớp thỉnh thoảng lóe lên rọi sáng con đường mòn trước mặt giúp họ dò hướng đi thôi. Hai người chậm chạp bò dần từng bước trong tiếng gió gào thét và làn mưa quất vào mặt.

Những lúc nghi lầm đường, họ phải dừng lại chờ lằn chớp lóe, và nhờ hình ảnh sót lại trong trí, họ ghi nhớ đường đi trước mặt.

Cuối cùng hai người về tới thiền viện.

Lúc lau người cho khô và dùng bữa ăn muộn trong nhà bếp, trò thú nhận với thầy điều sợ nhất là phải chết lúc chưa ngộ đạo.

Thầy bảo

Ngộ đạo chẳng giống như mặt trời chiếu sáng suốt ngày. Nó giống những lằn chớp chợt lóe, để chúng ta nương đó, lần hồi qua được cơn phong ba này đến bão táp nọ.
– Bạch Thầy, với Thầy cũng vậy sao? – Trò hỏi.

– Phần lớn chúng ta đều như vậy cả. – Thầy đáp.

(theo Ngụ Ngôn Thiền)

—o0o—

Bài Học Đạo Lý

Chẳng phải chỉ có thiền mới ngộ. Rất nhiều lần, tất cả chúng ta đều được ngộ chút chút, qua mỗi lần chợt nhận ra trong sững sờ vị trí của mình trong vũ trụ. Những cuộc giải ngộ chớp nhoáng này đến (như lằn chớp) và phai mờ rồi sáng rõ mạnh mẽ hơn với những đợt trực nhận khác, giúp rọi sáng đường ta đi.