Cuộc sống là tiếng vọng, bạn cho đi gì thì sẽ nhận lại nấy. Vậy nếu cho đi một cốc sữa bò thì sẽ đáng giá là bao nhiêu?
Hơn 20 năm trước, Vũ Đức là một cậu bé 12 tuổi nghèo khổ và mồ côi mẹ từ sớm, sống với người cha là một công nhân lao động. Để có tiền học phí, Vũ Đức đã ngày ngày đạp xe đi giao hàng cho một ông chủ ở chợ.
Một hôm, trời đã tối, Vũ Đức rất đói bụng nhưng trong túi chỉ còn một chút tiền lẻ không đủ để mua bất kỳ một món ăn nào giữa khu phố này. Bụng đói, hàng vẫn chưa giao hết, nhưng cậu vẫn phải cố gắng hoàn thành công việc.
Đến nhà khách hàng cuối cùng, cũng là đến giờ ăn cơm tối, cậu định bụng sẽ xin họ một chút cơm để ăn cho đỡ đói. Nhưng khi nhìn thấy một cô gái xinh đẹp con của chủ nhà ra mở cổng thì cậu lại mất hết dũng khí để mở lời. Cậu không dám xin cái gì ăn chỉ nói với giọng vừa nhỏ vừa ngại ngùng: “Bạn có thể cho tôi xin một cốc nước được không?”
Cô bé nhìn bộ dạng đói khát của Vũ Đức xong liền chạy vào nhà và mang ra cho cậu một cốc sữa bò to.
Vũ Đức không ngại ngùng gì mà uống một lúc hết cốc sữa bò rồi mới hỏi: “Vậy tính ra là tôi nợ bạn bao nhiêu tiền?”
Cô bé ngạc nhiên rồi nhẹ nhàng nói: “Bạn không nợ tôi đồng nào cả, mẹ tôi dạy rằng đừng vì làm việc thiện mà đòi hỏi báo đáp!”
Vũ Đức trong lòng rất biết ơn và nói với cô bé một cách chân thành trước khi rời đi: “Như vậy, tôi chỉ có thể cảm ơn bạn từ tận đáy lòng mình!”
Trên đường đạp xe về nhà, cậu không chỉ cảm thấy khí lực của mình tăng lên rất nhiều mà niềm tin, niềm hy vọng đối với cuộc sống cũng dâng trào. Bởi vì, cuộc sống quá khó khăn trong những năm tháng qua thực sự đã khiến cậu muốn buông xuôi hết thảy…
Hơn 20 năm sau, có một người phụ nữ bị bệnh vô cùng nặng, các bác sĩ ở bệnh viện địa phương đã không còn cách chữa trị. Gia đình cô đành phải đưa cô tới bệnh viện ở một thành phố khác để nhờ chuyên gia chữa trị. Người mà gia đình họ mong muốn được khám cho chính là bác sĩ Vũ Đức
Ngay khi Vũ Đức nghe tin bệnh nhân là người cùng quê với mình, trong lòng anh lại nhớ về những kỷ niệm thời ấu thơ. Trong ký ức đó có cả hình ảnh cô bé đã tặng cho mình cốc sữa bò. Anh liền đến phòng bệnh thăm khám, không ngờ anh nhận ngay ra cô bé năm xưa…
Kể từ hôm đó, anh quyết tâm nghiên cứu tài liệu, hỏi kinh nghiệm từ những người thầy và những người đồng nghiệp để tìm cách cứu sống người phụ nữ kia. Sau 6 tháng tận tình cứu chữa, bệnh tình của cô đã hết nguy kịch và phục hồi.
Ngày cuối cùng trước khi người phụ nữ xuất viện, nhân viên bệnh viện đã mang hồ sơ bệnh và hóa đơn đến cho bác sĩ ký. Bác sĩ nhìn tờ hóa đơn, rồi viết lên trên một dòng chữ rồi chuyển xuống phòng cho người phụ nữ kia.
Người phụ nữ không dám mở hóa đơn ra xem, bởi cô nghĩ rằng số tiền viện phí chắc chắn sẽ là một số tiền lớn mà có thể cả đời cô không thể trả được. Nhưng khi cô mở ra thì một dòng chữ ghi trên tờ hóa đơn như đập vào mắt cô: “Một ly sữa bò năm xưa đã đủ để thanh toán toàn bộ tiền thuốc men! Bác sĩ Vũ Đức.“
Trong đôi mắt cô, hai hàng nước mắt trào ra và trong lòng vô cùng cảm động rồi cô cầu nguyện: “Thượng đế ơi! Con xin tạ ơn Ngài! Cảm ơn những trái tim rộng mở và đầy tình người!“
Đúng là giúp người cũng chính là giúp mình! Hãy biết cho đi và giúp đỡ người khác, có thể điều bạn cho đi chỉ là một điều rất nhỏ bé nhưng đối với người khác nó có thể lại là điều giúp họ cải biến cả cuộc đời. Người xưa dạy con người sống phải tích đức hành thiện quả là rất sâu sắc!
Theo Letu.life