Mười Một Kiếp Đầu thai Làm Thân Bò

Vào năm 1815 có một người tên Lâm qua đời. Gia đình và bạn bè ông rất buồn vì ông là người hiền lành

Ông Lâm nhận biết mình đang ở cảnh giới địa ngụcLúc ấy vị Diêm Vương đang xử án. Các tên cai ngục toàn là những qu sứ đầu trâu mặt ngựa. Một vài con qu khác đang chờ lên dương thế bắt người kế tiếp xuống địa ngục. Trên tường treo đầy các dụng cụ tra tấn khủng khiếp. Ðây là cảnh giới do ý nghĩ và việc làm xấu ác của chúng ta tạo ra chứ không phải bởi thần linh hay ma qu nào cả. 

Ðến lượt bác sĩ Doản bị dẫn đưa vào tòa án. 

Những tên cai ngục quát lớn: “Hãy quỳ xuống!” Ông Doản quỳ và thấy có vài người đang quỳ bên cạnh ông. Rồi ông nhận ra một tội nhân khác – đó là ông Lý người bạn chủ hàng thịt ở địa phương ông. 

Giờ đây, ông Lý tỏ vẻ không có chút gì thân thiện. Khi thấy bác sĩ Doản ông chỉ vào mặt và thưa với vị Diêm Vương:“Tất cả đều do lỗi của ông ta! Chính ông là tội phạm! Nếu ông Doản không ăn thịt bò, thì tôi đã không giết bò! Xin ngài hãy bắt ông Doản và thả tôi ra!” 

Bác sĩ Doản đáp lại: “Thưa ngài, tôi không có lỗi gì hết. Nếu ông không giết, bán thịt, thì tôi đã không ăn thịt bò.” Ông Lý tức giận khi nghe ông Doản nói vậy. Những tên cai ngục liền can ngăn hai người ra. 

Vị Diêm Vương đập mạnh tay xuống bàn và quát lớn: “Hãy im đi!” Một người giết, còn người kia thì ăn. Cả hai đều có tội hết!

Diêm Vương nói: “Các ngươi không có chút lương tâm gì hết sao? Trâu bò cày ruộng để trồng lúa nuôi sống con người mà quý vị đã không biết ơn lại còn giết hạăn thịt những con vật vô tội này. Nếu người ta ăn nhiều thịt bò, nhiều bò sẽ bị sát hại. Nếu người đời dùng ít thịt thì vài con bò bị giết thôi. Nếu không ai ăn thịt thì sẽ không có con bò nào bị giết chết. Các ngươi có biết như vậy không?” Cả hai đều tuân phục gật đầu

Diêm Vương phán tiếp: “Ông Lý! Tội của ngươi là không có lòng thương và giết hại các sinh vật, ta đày ngươi vào cảnh giới Ðịa Ngục, để ngươi nhận chịu quả báo bị hành hạ khổ đau cho đến khi nào ngươi biết ăn năn hối cải. Hãy lôi nó đi!” Các tên cai ngục hò hét đá vào ông Lý bán thịt kêu la và lôi dắt ông ta đi. 

“Còn bác sĩ Doản! Tội ông là đã ăn quá nhiều thịt bò. Mỗi lần bệnh nhân mời đãi ông dùng cơm tối, ông luôn luôn đòi ăn thịt bò. Nhà ngươi có biết đã dùng thịt hết bao nhiêu con bò rồi không? Vậy ông đã thấy tội của ông chưa?” Bác sĩ Doản ngước lên và gật đầu

Không những thế, ông còn giết chết mười một bịnh nhân do sự chữa trị ngu dốt và bất cẩn của ông.” 

“Với những tội ác này, ta trừng phạt bắt ngươi phải nhận đầu thai trong mười một kiếp làm thân bò để trả món nợ do sự chữa bịnh sai lầm mà ông đã gây ra cho các bệnh nhân đó. 

Ông sẽ kết liễu mỗi kiếp sống của mình một cách đau đớn dưới lưỡi dao của tên hàng thịt để mong chuộc cái tội ông gây đau khổ cho các sinh vật hiền lành. Hãy dắt nó đi!” Bác sĩ Doản kêu thét lên, và những tên cai ngục nắm lôi đẩy ông ra ngoài tòa án. 

Diêm Vương lại quay sang ông Lâm, nói với giọng ôn tồn: “Riêng phần ông, vì ăn ở hiếu thảo với cha mẹ và có lòng yêu thương tổ quốc, nên chưa đến phiên ông, vậy nhà ngươi có thể trở về dương thế. Nhưng hãy kể cho mọi người biết những điều ông đã thấy ở đây để họ ăn hiền ở lành hầu tránh khỏi bị đọa vào cảnh giới địa ngục khổ đau này.” 

Và nhờ vậy, ông Lâm đã sống trở lại.