Rừng hoang vắng vẻ vào một buổi sớm mai. Ánh nắng mặt trời chiếu khắp mặt đất, rừng rậm và cánh đồng. Núi đồi rực rỡ với ánh sáng đẹp đẽ và khe nước lấp lánh sóng gợn lăn tăn. Cảnh sắc thực yên tỉnh.
Bỗng nhiên một bóng người xuất hiện. Anh ta lướt qua bên dòng suối nhỏ và tiến đến một đồng cỏ. Anh đứng những khắp bốn phía dường như đang theo dõi một đối tượng nào đó. Trang thanh niên ấy có mặt vuông, tai rộng, lông mày như lưỡi kiếm và mắt tựa hổ lang. Trên đầu anh đội khăn vuông, tay trái xách cung, và hông phải mang tên. Anh trông mạnh khỏe cứng cỏi và nhanh nhẹn. Ðó là Hứa Chân Quân. Ông ưa thích cảnh trí rừng núi thiên nhiên và đặc biệt say mê thú săn bắn.
Thình lình ông thấy một chú nai con từ trong rừng vọt ra. Hứa Chân Quân mừng rỡ, giương cung, lắp tên và bắn một phát. Vừa nghe tiếng dây cung vang lên, tức khắc chú nai con ngã lăn xuống đất. Tráng sĩ hành diện vì mũi tên đã bắt trúng đích. Ông toan chạy vội tới để nhặt nai con, bỗng thấy nai mẹ từ đâu phóng ra.
Ðến nơi, nai mẹ thấy nai con đang bị thương nằm quằn quại; nó đau đớn khóc than và lấy lưỡi liếm vết thương cho con.
Ông Hứa không nghĩ rằng cảnh tượng này lại có thể xảy ra. Ông những nai mẹ đang chăm sóc cho nai con. Nhưng vì mũi tên của Hứa bắn rất chính xác, vết thương quá sâu cho nên giây lát sau nai con liền tắt thở.
Khi những thấy nai con nhắm mắt, nai mẹ vô cùng đau đớn xót thương, liền ngã lăn ra bất động. Hứa Chân Quân hết sức kinh ngạc. Ông không hiểu tại sao nai mẹ cũng nhắm mắt lìa đời. Ông bèn rút ra một con dao lớn mổ xác nai mẹ để xem nội tạng bị thương tích thế nào.
Ông thấy ruột của nó đứt ra từng khúc! Nai mẹ thấy con chết, vì quá đau thươngbuồn khổ đến nổi gan mật đều bể nát.
Hứa Chân Quân hết sức xúc động, ân hận về tội lỗi của mình đã gây ra. Lập tứcông bẻ gãy cây cung, vứt ống tên xuống suối. Rồi ông bỏ nhà vào núi tìm thầy học đạo. Trải qua nhiều năm tinh tấn tu hành và cuối cùng ông trở thành một Phật tửgiác ngộ.