Chế tâm nhứt xứ, vô sự bất biện
Chế tâm một chỗ, không việc gì chẳng xong
Cái tâm ta là tâm viên, ý mã, cứ lanh chanh rong ruỗi như con vượn chuyền cành, chuyền hết cành này sang cành khác không dừng nghỉ, như con ngựa sổ cương bươn bả giẫm đạp lên lúa mạ, hoa màu của người không hề thương tiếc.
Tâm chúng sanh đa thù diệu viễn như thế, nên Phật dạy trong Kinh Lời Vàng như thế này:
Khó chế, khó nhiếp phục
Như thợ khéo nắn tên
Hay:
Tâm tinh vi khó thấy
Aùi dục thường chi phối
chùa Giác Hoàng – Hoa Kỳ tái bản không đề năm)
Khiến tâm chánh hay hộ trì tâm đó chính là chế tâm hay cột tâm lại bằng móc câu trì giới thì chắc chắn mọi sai lầm, ô nhiễm không còn vấp phải, vướng mắc nữa. Người điều được tâm như anh nài giỏi điều khiển được con ngựa chứng biết nghe theo vâng hành những mệnh lệnh không chạy rong hung hăng lung lạc nữa. Một khi tâm dừng lại là mọi sai quấy lỗi lầm không phạm phải, hẳn sẽ làm được những việc tốt lợi ích, cao thượng hơn, cũng có nghĩa là làm thăng hoa cuộc sống.
Người thấm nhuần chánh pháp
Nghe thánh nhân thuyết pháp