Rơi và đường quỷ, thống khổ trầm luân, nhưng hai quỷ đói này vẫn cố làm chút việc thiện tích âm đức để mong sớm ngày được thác sinh.
Có vị Lưu tiên sinh ở trong một ngôi chùa cũ dạy trẻ nhỏ đọc sách. Trong một đêm tối, trăng sáng mờ, ông nghe thấy tiếng xoạt xoạt ngoài cửa sổ. Từ chỗ hở nhìn ra ngoài chỗ tường vỡ thấp thoáng như có hai bóng người. Lưu tiên sinh vội vàng hô: “Có trộm!”. Chợt nghe bên kia tường có người nói nhẹ: “Chúng tôi không phải trộm cắp, là có việc đặc biệt tới cầu ông”. Lưu tiên sinh kinh hoàng hỏi: “Cầu tôi làm cái gì?”.
Ngoài tường có thanh âm đáp lại: “Nguyên vì chúng tôi kiếp trước tạo ác ngiệp, chết rồi giáng vào ngả ngạ quỷ (quỷ đói), đến giờ cũng gần trăm năm rồi. Mỗi khi chúng tôi nghe mùi thức ăn từ nhà bếp của chùa bay ra thì cơn đói nổi lên như thiêu đốt. Chúng tôi lẳng lặng quan sát thấy ông là một người có tâm từ bi do vậy cầu ông ban cho một ít cơm nguội canh lạnh, giải thoát nỗi đói khát có được chăng?”.
Lưu tiên sinh nói: “Trong nhà Phật thường làm nghi thức sám hối, công đức này đủ để cứu đói cho ngạ quỷ. Các vị vì sao không hướng đến hòa thượng trong chùa xin siêu độ?”.
“Quỷ mà có thể gặp được siêu độ, ấy cũng là kiếp trước đã có gieo nhân Thiện. Như hai chúng tôi, kiếp trước bận bận rộn rộn luồn lách con đường quan lộ. Nhìn ai quyền lực lớn, chúng tôi liền liên kết, ỷ nhờ người ta. Nếu là người thế lực đã lụn bại, chúng tôi liền trở mặt không nhận người, xem như người lạ. Chúng tôi chưa từng làm vài việc tốt giúp đỡ người khác, cũng không có gieo nhân Thiện nên bây giờ làm quỷ đói. Làm sao có thể gặp được thiện duyên mà được siêu độ chứ?
May mắn thay chúng tôi lúc đó tuy được tiền tài bất nghĩa nhưng chưa từng tham lam với bạn hữu cũ, với người đói khổ hay cô quả, và cũng có quyên tặng chút ít. Do vậy bây giờ được chút thương tiếc, ăn được chút cơm lạnh. Nếu không như vậy thì sẽ giống như mẹ của ông Mục Kiền Liên, bị bắt vào đại địa ngục, rồi thức ăn được đưa đến miệng là cháy thành than, dù cho có lực đại thần thông của Phật, Bồ Tát cũng chẳng thể làm gì được với nghiệp lực này vậy”.
Lưu tiên sinh nghe xong trong lòng thương xót rồi đáp ứng thỉnh cầu của họ. Ngạ quỷ cảm tạ không ngừng rồi rơi nước mắt than vãn mà đi.
Từ đó Lưu tiên sinh mỗi ngày đem cơm lạnh canh nguội vẩy ra ngoài tường. Những ngạ quỷ đó cũng giống như cảm ứng được mà đến dùng nhưng mà người khác nhìn không thấy hình tích gì, cũng nghe không thấy.
Rồi qua hơn một năm, một đêm đột nhiên nghe thấy ngoài tường có tiếng kêu: “Lưu tiên sinh! Được ngài khoản đãi thời gian dài, hôm nay chúng tôi tới cáo biệt đây!”.
Lưu tiên sinh kinh hoàng hỏi: “Các vị muốn đi đâu?”.
Qủy đáp: “Hai chúng tôi không có cách nào cầu được siêu thoát, chỉ có thể làm chút việc tốt mà có thể mong cầu tự cải biến. Trong mảng rừng này, muông thú có rất nhiều, có người muốn đến bắn chúng, chúng tôi liền làm chúng sợ khiến chúng chạy mất. Có người muốn đặt lưới mò bắt cá trong hồ, hai chúng tôi liền đuổi chúng đi. Chính vì niệm thiện tâm này đã cảm động thần linh, đã xá miễn tội ngiệp cho hai chúng tôi. Hôm nay đã được thoát ly ngả quỷ và chuyển thế thác sinh rồi!”
Về sau, Lưu tiên sinh thường đem câu chuyện này kể cho mọi người nghe và nói: “Họ phải làm kiếp quỷ đói trầm luân, nhưng vẫn có thể dùng tâm sức nhỏ bé của mình mà cứu động vật; còn con người chúng ta đối với rất nhiều việc tốt vì sao cuối cùng thoái thác, nói bản thân không đủ sức để làm vậy?”.
(Câu chuyện trích từ Duyệt vi thảo đường bút ký)