VỊ THẦY TU HAM NGỦ

Phật Thích Ca Mâu Ni thường dạy các đệ tử của Ngài phải chăm chú toàn tâm học kinh Phật, và dạy họ không được buông lơi hay lười nhác. Hầu hết các đệ tử của Ngài đều làm theo lời dạy của Ngài và tu luyện tinh tấn, do vậy họ đã đắc Đạo và đạt Quả Vị khi loại bỏ nhiều lo lắng và đau khổ.

Nhưng có một vị thầy tu không tinh tấn. Khi những người khác luyện công thì anh ta đi ngủ. Các đệ tử đồng môn đã cố góp ý với anh ta, nhưng anh ta vẫn không thay đổi.

Điểm yếu nhất của vị thầy tu này là ngủ quá nhiều. Hàng ngày, anh ta đi ngủ sau bữa ăn. Khi ngủ anh ta đóng chặt cửa và ngủ một mình trong phòng. Không ai có thể đánh thức anh ta dậy, bất kể họ cố gắng đến đâu.

Một hôm vào buổi trưa, sau khi đi xin ăn trên phố, vị thầy tu đã trở về với cái bụng no nê. Anh ta đi thẳng về phòng và lên giường ngủ. Có thể nghe thấy tiếng ngáy từ phòng anh ta đến tận sáng hôm sau.

Sáng hôm sau, đến lúc Phật Thích Ca Mâu Ni giảng Phật Pháp cho mọi người, tất cả đệ tử đều có mặt, ngoại trừ vị thầy tu ham ngủ. Phật Thích Ca Mâu Ni hỏi: “Tại sao người đệ tử ham ngủ kia không đến?”

Một đệ tử nhanh chóng đứng lên trả lời: “Thưa Đức Phật, cậu ấy vẫn ngủ từ trưa hôm qua tới giờ. Chúng con không thể đánh thức cậu ấy bất kể chúng con cố gắng thế nào.”

Phật Thích Ca Mâu Ni nhớ rằng vị thầy tu chỉ còn bảy ngày để sống. Nếu anh ta chết trong khi ngủ suốt thời gian, thì cái chết của anh ta sẽ mang tới bất hạnh cho anh ta. Phật Thích Ca Mâu Ni rất thương xót cho vị thầy tu. Ngài đã hướng dẫn đệ tử của Ngài tụng kinh và đi cùng A-nan tới thăm vị thầy tu trong phòng.

Họ có thể nghe thấy tiếng ngáy như sấm trước khi đi tới phòng của vị thầy tu. Khi mở cửa phòng, họ chỉ nghe thấy tiếng ngáy to hơn. Vị thầy tu vẫn nằm ngủ say trên giường.

A-nan đã gọi tên vị thầy tu trong vài phút, nhưng anh ta không trả lời và vẫn ngủ. Sau đó Phật Thích Ca Mâu Ni đã đi tới giường của vị thầy tu và nhẹ nhàng lay anh ta. Vị thầy tu lập tức tỉnh dậy.

Nhìn thấy Phật Thích Ca Mâu Ni đứng trước và đang từ bi nhìn vào mình, vị thầy tu lập tức đứng dậy cúi lạy Phật Thích Ca Mâu Ni và nói: “Đức Phật tôn kính, xin tha thứ cho con vì thất lễ.”

Phật Thích Ca Mâu Ni nói với anh ta: “Con chỉ còn bảy ngày để sống. Ta không thể chịu được khi thấy con chết trong khi ngủ quá nhiều và không đạt được Chính Quả. Ta tới đây để đánh thức con.”

Vị thầy tu đã bị sốc. Anh ta chưa bao giờ biết rằng anh ta có thể chỉ còn sống được bảy ngày nữa. Anh ta sợ hãi và không biết phải làm gì.

Phật Thích Ca Mâu Ni an ủi anh ta và nói: “Đó là duyên phận của con. Vài đời trước, khi con là một thầy tu, con đã đắm mình trong ăn ngủ và không bao giờ suy nghĩ về ý nghĩa của Pháp. Con đã không tuân thủ giới luật của Phật Pháp. Con đã không tích được chút phúc lành hay đức nào, bởi vậy con đã chuyển sinh thành một con mọt gạo trong 50.000 năm. Sau đó con đã chuyển sinh thành một con ốc sên, một con trai, và một con nhậy trong 50.000 năm cho mỗi loại.”

“Trong những kiếp trước, con thích sống trong những nơi tối tăm không có ánh sáng, và con rất trân quý cơ thể và cuộc sống của con. Điều khác thường hơn là tất cả bốn sinh mệnh khác nhau của con đều thích ngủ và có thể ngủ trên 100 năm khi chúng ngủ. Con đã không cố gắng tinh tấn một tí nào. Sau 200.000 năm, cuối cùng con đã trả nợ được tội lỗi mà con đã phạm. Sau đó con đã chuyển sinh thành người và trở thành một thầy tu.”

“Bây giờ con đã trở thành một thầy tu, con nên học và tu luyện tinh tấn để bù đắp lại thứ mà con đã mất trước kia. Ta không mong rằng con vẫn còn quá chấp trước vào ăn và ngủ giống như con trong 200.000 năm trước. Tại sao con luôn cảm thấy như là con ngủ không đủ? Đừng quên hậu quả mà con đã chịu đựng 200.000 năm trước đây.”

Phật Thích Ca Mâu Ni ngừng nói. Vị thầy tu đỏ mặt vì hổ thẹn. Anh ta nhanh chóng hối lỗi với Phật Thích Ca Mâu Ni. Khi anh ta tự phê bình bản thân và hối hận sâu sắc, tất cả những ý niệm tư tưởng nhiễu loạn của anh ta đã biến mất. Lúc cuối đời, anh ta đã đắc được quả vị La Hán.

Một ngày chỉ có 24 giờ. Mọi người thường nói rằng thời gian trôi qua trong nháy mắt. Người trung bình ngủ tám tiếng một ngày. Những người ngủ nhiều có thể dành phần lớn thời gian của họ để ngủ và mơ và do vậy làm được rất ít việc trong một đời. Vài chục năm trôi qua rất nhanh trong thế giới con người. Bạn sẽ thực sự hối tiếc nếu bạn không kiên định nắm chặt thời cơ. Đôi khi bạn cảm thấy như cuộc sống quá dài, nhưng bạn không biết khi nào cái chết sẽ mang bạn đi. Lúc đó, bạn sẽ không làm được một việc tốt nào, không thực hiện được những nhiệm vụ mà bạn cần phải làm và sứ mệnh mà bạn cần phải hoàn thành. Tệ hại hơn, có thể bạn đã hoàn toàn không cố gắng để làm các việc. Không gì có thể giúp đỡ bạn được nữa, bất kể bạn cảm thấy hối tiếc thế nào. Bạn có thực sự muốn trở thành một con sâu ngủ trong đời sau của bạn không?

Vị thầy tu ngủ nhiều cuối cùng đã nhận ra rằng anh ta cần phải tận dụng thời gian còn lạikhông được uể oải hay buồn ngủ. Người tu luyện nhấn mạnh vào dũng mãnh tinh tấn trong tu luyện Phật Pháp. Làm sao một người uể oải và buồn ngủ có thể tinh tấn như một mãnh sư? Người tu nên tận dụng từng phút, ngủ ít, và tu luyện nhiều hơn để thành công trong tu luyện