Bỗng nhiên nghe dưới nhà bếp có tiếng kêu ầm ĩ: “Bắt nó lại thả vào trong nồi!”
Khi Huỳnh Ðức Hoàn nghe tiếng ồn ào, ông vội đi tìm xem việc gì đã xảy ra mà gây nên sự huyên náo như thế. Ông liền bước xuống nhà bếp thì thấy một con ba bađang bò lồm cồm trên mặt đất, trông có vẻ rất tội nghiệp. Ông liền hỏi bọn đầu bếp tại sao vừa rồi chúng kêu la oai oái về con ba ba như vậy.
Một trong Những tên nấu bếp đáp: “Thưa ông, chúng tôi đang hầm con ba ba để làm thức ăn cho ông. Chúng tôi giở cái nắp nồi lên xem thử nó luộc đã chín chưa. Bất ngờ con ba ba hất cái nắp rơi xuống và nó bò ra ngoài. Cái lưng nó bị phỏng nặng chỉ còn hai chân và cái đầu là cựa quậy được. Nó làm chúng tôi kinh ngạc và sợ hãi.”
Huỳnh Ðức Hoàn lập tức sai người đầu bếp mang con ba ba ra thả xuống sông cho nó bơi đi. Thế rồi từ ngày đó, ông quyết tâm không bao giờ giết hại sinh vật để nấu ăn. Ông bắt đầu ăn chay trường.
Khoảng vài năm sau, Huỳnh Ðức Hoàn mắc bịnh sốt khá trầm trọng. Người nhà bèn đưa ông đến ở trong một ngôi nhà cạnh bờ sông có gió mát để Dưỡng bệnh.
Một đêm kia, ông bỗng thấy một vật gì đang bò chầm chậm trên mình. Rồi toàn thân ông cảm thấy mát mẻ, dễ chịu vô cùng.
Khi trời sáng, thì cơn sốt nơi ông đã hạ xuống. Ông không còn thấy đau ở ngực nữa. Những kỹ; ông thấy nơi lồng ngực có dính nhiều vết bùn. Bên cạnh giường dưới đất có một con ba ba đang nằm. Khi biết ông Hoàn đã thức dậy, nó cúi đầu chào ông ba lần rồi từ từ bò ra khỏi phòng.
Ngày hôm đó, ông Huỳnh bước xuống giường và ông hoàn toàn hết bịnh. Rồi người nhà cho biết ông mắc bịnh nặng và sắp lìa đời. Bác sĩ bảo rằng nếu không có con ba ba đến giúp làm hạ cơn sốt thì chắc chắn ông không có cách gì sống được.
Vì vậy từ đó trở đi, ông Huỳnh Ðức Hoàn cấm người nhà không được sát hại sinh vật. Về sau ông sống thọ đến tám mươi tuổi, không bệnh mà chết một cách an lành.